Người của quan phủ cũng vừa vặn đến, đồng ý cho những người trong Giang thị tách ra.
“Ở riêng….” Thái dương Giang Hoành chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Giang Túng, nhỏ giọng hỏi hắn, “Từ xưa đến nay, chỉ có không hòa thuận, gia cảnh suy tàn mới bỏ ra ngoài, chúng ta không cần mặt mũi nữa sao?”
“Việc đã quấy thành như vậy, mặt mũi đã sớm bị đạp nát rồi.”
Kiếp trước Giang Túng vì cái bộ mặt gia tộc này mà chịu thiệt thòi quá lớn, vừa tốn sức mò tên đường đệ phế vật từ trong đại lao ra, lại phải cầm một số bạc lớn mở hiệu trang sức, Giang Túng đã sớm bị bọn họ nháo đến phiền.
Huống chi Nhị thúc Tam thúc cũng không phải loại người tốt lành gì, ngay cả chuyện mật báo cho đám thổ phỉ cũng làm được, tám phần mười đám sơn tặc ở núi Kim Thủy cũng là do Nhị thúc phái đi, dự là giết người diệt khẩu, cướp đoạt tài sản của Giang gia.
Giang Túng rút ra một chồng giấy khế ước từ trong tay áo, vỗ lên bàn đá, nói câu nào Giang Hoành viết câu đó: “Giang thị Tam gia hùn vốn tạo nên sản nghiệp gồm có: Hiệu tơ lụa Bắc Nhai, Tiền trang Tung Hoành, lương thực Xuân Hưng, vũ khí Tô Châu, hai ngài chọn trước, ta sẽ phân chia đầy đủ sạch sẽ, để sau này khỏi làm phiền lẫn nhau.”
Hiệu tơ lụa Bắc Nhai cháy, hiện tại tổn thất nặng nề, còn phải bù thêm tiền bồi thường số hàng năm nay, tiền trang Tung Hoành suy tàn, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-gia-cung-kho/3132717/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.