Giang Túng cầm thư, nhìn hồi lâu, vô cùng buồn bực, nhấc bút viết một hàng chữ, đưa giấy qua mành che.
Thừa dịp người bên trong đưa tay ra lấy thư, Giang Túng cúi người túm lấy cổ tay, kéo đến sát miệng, hôn một cái, sau đó vén rèm.
Nhạc Liên đang ngồi xếp bằng phía sau rèm, biểu tình lãnh đạm chợt trở nên kinh hoàng, rồi chuyển thành tức giận, cổ tay bị Giang Túng nắm, còn hôn một cái, dùng sức rút tay về, chà mạnh chỗ vừa bị hôn lên quần áo.
Minh Lật công tử bị kinh sợ, vội vã chạy ra khỏi nhã gian, bên trong phòng nhất thời yên tĩnh, còn lại Giang Túng và Nhạc Liên.
Giang Túng giương môi, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Liên, đứng bên cạnh, đầu ngón tay khẽ cuốn một lọn tóc, nhẹ giọng trêu chọc: “Ta có biết hổ thẹn hay không, tiểu quan ngươi rất rõ, không phải sao?”
Bút tích kia rất quen thuộc, kiếp trước lúc làm ăn cùng Nhạc Liên, bút tích cũng lão luyện ác liệt như vậy.
“Điểm tâm ăn ngon không?” Giang Túng nâng quai hàm hỏi, đầu ngón tay kẹp bức thư hồi nãy, dòng chữ trên giấy như ẩn như hiện trước mắt Nhạc Liên.
Nhạc Liên cau mày, chợt đứng dậy, túm lấy Giang Túng, cầm đao, kéo cổ tay Giang Túng bước đi, mãi đến khi đi vào một con hẻm nhỏ không người mới dừng lại.
Giang Túng còn chưa mở miệng, Nhạc Liên liền lạnh giọng chỉ trích: “Nơi đó rất bẩn.”
Nhạc Liên kiếp trước cũng không hiểu phong tình như vậy, vừa cố chấp lại vừa cứng nhắc, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-gia-cung-kho/3132686/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.