Cơn mưa phùn ban đêm làm trôi đi những vệt máu nơi đầu hẻm, Nhạc Liên kéo năm, sáu thi thể vứt ở nơi đồng không mông quạnh. 
Nơi cổ chân có một vết chém dài khoảng một tấc, đi bộ khập khễnh, trên người cũng bị chém trúng vài chỗ, nhưng may mắn không quá sâu. 
Nửa đêm trời lạnh, lại mắc mưa, cả người Nhạc Liên hơi oải, trán nóng hổi, miệng khô lưỡi đắng. 
Nhạc Liên một mình đi về căn nhà sơ sài, vừa về đến liền ngã trên giường nhỏ, không còn sức để cởi quần áo, đem cả người ướt nhẹp quấn trong chăn mỏng, làn da nóng lên nhưng bên trong cơ thể lại lạnh đến phát run. 
“Mình đang làm gì vậy.” Nhạc Liên tự lừa gạt chính mình, cuộn tròn cơ thể rúc trong chăn, lau đi nước trên mặt. 
Kể từ buổi tối Giang Túng kêu hắn ở lại Cẩn Châu, Nhạc Liên luôn nghĩ đến Giang Túng. 
Giang Túng hành vi phóng túng, quyền thế mạnh, là viên ngọc dưới ánh đèn, là sao trên trời, hào quang cao ngất. Nhạc Liên chỉ là một tên nhóc bị bỏ rơi, sống ở con hẻm nhỏ trong căn nhà chật hẹp, thô sơ. 
Từ xa truyền đến một tiếng sấm rền, cả người Nhạc Liên run rẩy, cơ thể ngày càng cuộn tròn lại, hơi phát run, co rúc ở trong chăn, che lỗ tai lại, tiếng sấm truyền đến khiến cho lỗ tai Nhạc Liên cũng phát đau. 
Nhạc Liên cắm lưỡi đao còn vương chút máu đỏ ở mép giường, muốn đứng lên nấu chút nước uống, vừa lạnh lại không thể động đậy, không thể làm gì khác, đành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bai-gia-cung-kho/3132684/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.