“Triệu Vĩnh Dạ….”
“…”
“Triệu Vĩnh Dạ….Triệu Vĩnh Dạ….”
“….” Mẹ kiếp, gọi hồn a!
“Triệu Vĩnh Dạ à….cậu có dùng cả Tam tự kinh để mắng tôi, tôi cũng không ý kiến gì đâu!”
Làm sao cơ? Ý hắn là nếu hắn có “ý kiến” thì ông đây không thể mắng hắn có phải không?
“Cũng là tại tôi quá mạo muội, không nhìn kĩ mà đã làm loạn a, lần sau tôi sẽ chú ý hơn mà….”
“Ồn ào chết được!”
Ta ngửng đầu lên, trừng mắt về phía cái bóng con rùa chết tiệt om sòm kia: “Đã bảo anh đi đi rồi mà, anh không hiểu quốc ngữ à!? Nếu còn không mau cút đi thì tôi sẽ dẹp anh đấy!”
“Thật xin lỗi mà.” Hắn đứng ở trước cái xích đu, ánh đèn trong công viên rất tối, không nhìn rõ mặt: “Tôi không có cố ý…..làm cho cậu lúng túng như vậy….”
“Anh là vẹt à? Anh muốn nói mấy lời giống nhau như vậy mấy chục lần nữa đây?”
“Thật xin lỗi…..Tôi không có cố ý….”
Chết đi cho rồi! Ta tiếp tục chôn đầu sâu vào trong cánh tay, không nói nửa chữ nào nữa.
…
Hẳn là đã qua một lúc lâu rồi vì ngay cả ta thiếu chút nữa cũng ngủ gật. Tiếng của tên kia cuối cùng mới vang lên: “Triệu Vĩnh Dạ, muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nhà, người nhà không lo lắng sao?”
A! Ta ở trong lòng cười lạnh một tiếng. Bây giờ cùng lắm thì cũng chỉ hơn một giờ mà đã kêu muộn rồi sao? Ta còn biết nhiều thiếu nữ ở trên giường nhà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bad-boy/2047951/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.