Và liên tục nhiều ngày sau cô vẫn luôn tránh mặt anh, không dám đến lớp sớm phải đợi mọi người vào tiết hết rồi cô mới vào cũng không dám ra về trễ vì sợ đi vòng quanh trường sẽ đụng mặt anh, ra chơi thì tìm chỗ nào đó ẩn nấp. Riết rồi Đào Phương Nghi cảm thấy bản thân giống như tội phạm sợ tội bỏ trốn vậy.
Trong tiết học thì cô nhận được tin nhắn của anh
[ Cả tuần rồi không gặp em ? Có chuyện gì vậy ? ]
Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn nhưng cô không dám trả lời tin nào cả. Tại sao lâu như vậy rồi mà cô còn chưa lấy lại được bình tĩnh nữa ?
Và lại đến giờ ra chơi, thời khắc mà lúc trước cô mong chờ nhất bây giờ lại trở thành thời khắc đáng sợ trong cuộc đời của cô. Cô phải tìm chỗ để lánh mặt, sợ gặp Gia Khang cô lại không biết nói gì.
Đào Phương Nghi chạy đến sân bóng rổ phía sau trường, cô ngồi một mình trên hàng ghế cổ vũ ăn vội chiếc sandwich. Nhìn chiếc bánh cô ngán ngẩm
" Tao đã ăn mày cả tuần rồi, sắp ngán đến tận cổ rồi "
Nhưng đành chịu cô đâu còn lựa chọn nào khác chứ. Chỉ mong thời gian trôi nhanh một chút chứ ở lại trường lúc nào là nguy hiểm lúc ấy.
Đang ngồi nhởn nhơ ngắm nhìn bầu trời xanh biếc và cái nắng ấm dễ chịu thì từ đằng sau vọng tới
" Đào Đào "
Có người gọi tên cô, giọng nói này khá quen tai đó. Phương Nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bad-boy-hoc-yeu/2800008/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.