Kéo tay Tiểu Giai về phía mình cô nói nhỏ vào tai thằng bé
" Con trở về nhà trước, mẹ có việc cần phải giải quyết. Được không ? "
Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu đầu rồi chạy đi. Ở đây chỉ còn lại hai người lớn nói chuyện với nhau
" Đào Đào "
Tới bây giờ anh mới có thể định hình lại được đây thật sự không phải mơ
...
Hai người họ ngồi ngoài ban công để nói chuyện, Đào Phương Nghi thật sự không dám nhìn thẳng vào anh còn Gia Khang thì không thể rời mắt khỏi cô giống như có thể sẽ vụt mất bất kì lúc nào. Nhưng cứ bị người khác nhìn mình chằm chằm thật sự có chút khó chịu
" Anh...có thể đừng nhìn em nữa được không ? "
" Không được "
" Anh đến đây...đi du lịch hả ? "
" Đây không phải chuyện mà em nên nói vào thời khắc này "
Cô còn không biết bản thân mình đang nói cái gì nữa
" Vậy, em nên nói gì đây ? "
" Em sống có tốt không ? "
Cô gật đầu
" Rất tốt. Chắc là anh vẫn ổn nhỉ ? "
" Không ổn, thật sự không ổn. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình ổn cả "
Cô không biết 6 năm qua anh phải sống một cuộc sống giống như là tạm bợ vậy.
" Không trốn nữa sao ? "
" Bị phát hiện rồi, không trốn nữa. Dù gì em cũng đã sớm biết trốn được một lúc không trốn được suốt đời "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bad-boy-hoc-yeu/2799950/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.