Trăng tròn đêm rằm, gió đêm se lạnh, Đào Yêu đứng trước miếu thần tài không quá to, tay nghịch cành cây.
“Cách miếu thần tài hai trăm bước về phía bắc có cái giếng cổ nằm dưới cây hòe, được xây bằng đá xanh, bốn mùa lạnh lẽo…” Đào Yêu đứng tại chỗ xoay tròn, nhánh cây chỉ về phía trước: “Bắc…”
Liễu công tử nhanh chóng ôm lấy bả vai nàng: “Cô chỉ về hướng nam rồi.”
Lắm Lời và Cút Xéo cùng thở dài.
Đào Yêu lúng túng hất tay Liễu công tử: “Ta biết đó là hướng nam, chỉ thử xem các huynh có mù quáng đi theo ta hay không thôi.”
Liễu công tử cực kỳ khinh thường.
Ba người một cáo đi về hướng bắc của miếu thần tài, vừa đi vừa tìm cây hòe, ở đó có cái giếng cổ. Quả nhiên còn chưa đến hai trăm bước đã nhìn thấy một gốc cây hòe bị sét đánh một nửa cùng một cái giếng bình thường nằm dưới tàn cây cách đó không xa. Song, ở chỗ cây hòe đặt một cái gánh thường nhìn thấy ở đầu đường, một bên là bếp lò, trên lò đặt một cái nồi, trong nồi nghi ngút khói, một bên là cái mâm đựng chén và rau, bên cạnh kê cái bàn nhỏ, bốn cái ghế. Một người đàn bà mặc váy xanh, mái tóc đen búi sau đầu cầm cái muôi gỗ, đưa lưng về phía họ, đang lau bàn.
Quán ăn khuya?!
Liễu công tử và Lắm Lời hít vào, đồng thanh: “Thơm quá.”
Nghe tiếng bước chân của họ, người đàn bà vừa lau bàn vừa nói: “Món chính tối nay là cháo cải thìa, mời các khách quan ngồi đây, cháo sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho/148850/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.