Trên con đường rộng thênh thang thẳng tắp, một ông cụ thúc xe trâu đi về phía trước. 
Trên xe trâu, Lắm Lời cầm cái bánh bao hì hục gặm, còn Cút Xéo thì bị dính vụn bánh bao ở khóe môi, thỏa mãn nằm trên đống cỏ khô ngủ say sưa, nước miếng chảy giàn giụa. 
Đào Yêu nhìn chằm chằm Lắm Lời, ôm chặt bọc bánh bao vào lòng, mắng: “Cậu là heo à? Ăn bốn cái rồi đó! Nói cho cậu biết, bữa trưa, bữa tối, bữa khuya của cậu không còn đâu!” 
“Cô cũng ăn năm cái đó!” Lắm Lời hiên ngang đáp lại. 
Đào Yêu nhìn trời: “Cậu đếm nhầm rồi.” 
“Đào Yêu,” Lắm Lời chợt hỏi, “Chúng ta đi luôn à?” 
“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ ở lại tắm bùn?” 
“Cô không an ủi Khánh Kỵ ư? Nó tội nghiệp ghê.” Lắm Lời đặt cái bánh bao xuống, “Cô đơn một mình ở đó suốt năm mươi năm chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa, nhưng người mà nó đợi mãi mãi không thể đến.” 
“Ta am hiểu giết yêu quái, cũng am hiểu cứu yêu quái, nhưng an ủi yêu quái thì… Cậu đã từng thấy ta làm chuyện rỗi hơi đó bao giờ chưa?” Đào Yêu khinh khỉnh lườm cậu. 
“Nhưng mà…” Lắm Lời suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể phản bác lời nói của nàng, bèn giận dỗi tiếp tục gặm bánh bao. 
Xe trâu lộc cộc đi về phía trước, ông cụ lãng tai hát nghêu ngao. 
Hôm nay có nắng, những ngày lạnh nhất đã qua. 
Đào Yêu nhìn non nước và vùng đất phía xa, nói: “Ai cũng cho rằng không có gì là yêu quái không làm được, vừa sợ vừa hận chúng, họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho/148836/chuong-3-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.