Một nam một nữ bay ra khỏi Nguyên Bảo Đường, là bay cái vèo, chật vật chạm đất, búi tóc của nữ nhân chẳng những bị xổ ra mà tóc còn bị đốt rụi một mảng lớn, khói vẫn chưa tản hết. 
Tuy là buổi tối nhưng phố xá vẫn rất đông đúc, người xung quanh nhanh chóng vây xem, xì xào cười cợt, hóng hớt không ngại chuyện lớn. 
Cửa tiệm rộng mở, một nam tử ung dung bước ra, đầu đội khăn trắng, mặc trường bào trắng, da cũng trắng muốt, mái tóc đen được búi gọn gàng, khoảng hai mươi tuổi, mặt mày sáng láng, biếng nhác dựa vào khung cửa, một tay nhấc cái bàn tính làm bằng ngọc trắng, một tay cầm cây đèn cầy màu trắng, lẳng lặng nhìn đôi nam nữ còn nằm bò dưới đất: “Quy tắc của Nguyên Bảo Đường là không mặc cả, hồi sáng ta đã nói với hai vị rồi.” 
“Không cho mặc cả cũng không thể đánh người!” Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi dậy, trên mặt vẫn còn in dấu năm ngón tay đỏ au, chỉ vào hắn, chửi ầm lên, “Ngươi có tin ta đi báo quan không?” 
“Báo quan! Phải báo quan!” Người đàn bà lấy lại tinh thần, bắt đầu khóc lóc, một tay vỗ đầu gối một tay chỉ vào hắn: “Kẻ hạ đẳng hẹp hòi như ngươi mà lại dám động tay với bọn ta! Còn dám đốt tóc ta! Không có thiên lý! Không có vương pháp!” 
Hắn cười to, xoay người trở vào trong, đôi nam nữ thấy thế thì càng mắng tợn. Chốc lát sau, hắn mới đi ra lại, vẫn cầm cây đèn cầy trắng, nhưng cái bàn tính đã được đổi thành cái bát 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho/148827/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.