3.
Đợi đến khi thương thế của Hồ Bất Náo và Hồ Bất Sầu đỡ hơn, ít nhất là đã có thể đi lại được, họ chọn một ngày trời quang gió nhẹ, mang theo vò rượu vốn chuẩn bị cho Hồ Đại Lực mà chưa kịp trao đến Hắc Sa Địa.
Hôm ấy hiếm hoi có được nắng đẹp, khiến nơi vốn đen kịt này trông cũng thuận mắt hơn thường ngày. Cũng kỳ lạ, sa mạc nơi đây rộng lớn là thế, vậy mà chỉ riêng chỗ này là cát đen, như thể bị ai đó cố tình thiêu cháy vậy.
Nó đứng trên mảnh đất này, ngoài màu sắc khác thường ra thì chẳng có gì đặc biệt, ánh mắt cứ bất giác lướt tìm từng tấc trên mặt đất, thấy chỗ nào khả nghi thì bèn bước tới giẫm thử, đào thử.
“Như Ý, lại đây đốt đồ đi.” Hồ Bất Sầu gọi nó, rồi nhẹ giọng bảo: “Đừng tìm nữa, trong có mê trận, ngoài có cát chảy, không thể tìm được lối vào đâu.”
Nó không đáp lời, lại đào thêm mấy chỗ, nhưng rồi nhận ra đúng là uổng công vô ích, bèn quay về, lặng lẽ đặt tiền giấy vào đống lửa.
Trong làn tro bụi bay theo gió, nó tưởng tượng ra dáng vẻ vui mừng của Hồ Đại Lực khi nhận được cả đống tiền đó.
“Người cũng thật là quá tùy tiện, nói đi là đi, một câu cũng không để lại cho chúng con.” Tiểu Vương vừa đốt giấy vừa lau nước mắt: “Từ nay sống thế nào đây... hu hu hu...”
Nam Cung vẫn nãy giờ im lặng, bỗng bật cười: “Nếu không có lời trăn trối của sư phụ thì ngày tháng ở đạo quán Tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/3914533/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.