1.
Cưỡi lạc đà dễ chịu hơn cưỡi ngựa nhiều! Nhất là sau khi vừa ăn no, nếu còn phải thúc ngựa chạy nhanh thì chắc ruột gan cũng bị xóc tới mức rơi ra ngoài, còn lạc đà thì tốt hơn nhiều, vừa nhanh vừa êm, cảm giác như nằm ngủ trên lưng chúng cũng được. Trên đoạn đường gập ghềnh đến vùng đất hẻo lánh này, chỉ có hôm nay là hành trình xem như thoải mái nhất.
Mấy canh giờ trước, sau khi ăn sáng ở trấn Long Vỹ, bọn họ từ giữa một đám tiếng mời chào của những người dắt lạc đà và chủ lạc đà, đã chọn một người trẻ tên Tiểu Xuyên, là do Ti Cuồng Lan chọn, hắn nói lạc đà của người này trông có thần, người lại thành thật chất phác, chắc hẳn đáng tin. Mắt nhìn ngựa của hắn vốn rất tốt, nhìn người cũng không tệ, dù sao thì ai trả tiền người đó có quyền quyết định... nên không ai có ý kiến, chỉ có đám bị tranh mất khách bên cạnh là khó chịu nhất. Khi biết không kiếm được tiền của họ, ánh mắt họ nhìn sang cũng mang theo oán giận, không biết đã ngầm nhổ nước bọt chửi rủa bao nhiêu lần.
Con mắt tinh đời của Ti Cuồng Lan lập tức được chứng minh là chính xác, thì ra Tiểu Xuyên vốn hay chạy tuyến đường này, còn từng mang đồ tiếp tế cho khách trạm Hữu Khuyết, đã quen thuộc đường xá, dùng lạc đà của hắn tất nhiên sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều. Quả nhiên, vận may bắt đầu đến! Ti Cuồng Lan sảng khoái trả tiền, cả nhóm người vui vẻ bắt đầu hành trình đến vịnh Lạc Nguyệt.
Trên đường đi, Ti Tĩnh Uyên là người vui vẻ nhất, hắn lớn tiếng hát mấy bài lệch tông, chạy cũng nhanh nhất. Con lạc đà của hắn dường như rất hợp tính, ngoan ngoãn nghe lời, luôn hăng hái chạy đầu đoàn, trông ngốc nghếch mà tràn đầy vui vẻ. Có vẻ hắn đã hoàn toàn không còn bóng ma trong lòng, lại trở về là kẻ nhàn tản vui vẻ tự do giữa non nước tươi đẹp, dù chuyến đi lần này không phải để du sơn ngoạn thủy.
Nghe nàng nói thế, Liễu Công Tử cũng bắt đầu thật sự lo lắng: “Nếu là vậy, thật sự không có thuốc nào chữa được sao?”
“Trừ khi khiến số một sống lại.”
“Vậy thì không thể rồi.”
“Cho nên chỉ còn cách tìm con đường khác.”
“Cho nên ngươi mới đi đào mộ người ta?”
“Lúc đó, tính toán tệ nhất, bất đắc dĩ nhất của ta là mang Trịnh Vũ Lương về, chôn trong nhà Lợi Thừ, để cả nhà họ mỗi ngày đều thắp hương cầu nguyện, cần thiết thì tự vả mặt mình vài cái để tỏ lòng thành.” Đào Yêu nghiêm túc nói: “Làm vậy, có khi mới có một tia hy vọng hóa giải phản phệ.”
Liễu Công Tử trầm mặc rất lâu, mới lên tiếng: “Cái cách hoang đường lại ngu ngốc đến thế, ngươi nghĩ ra kiểu gì vậy?”
“Ta còn có thể làm gì nữa? ‘Bệnh’ của con cóc ấy, thuốc giải duy nhất là Trịnh Vũ Lương số một còn sống, nhưng người đã chết rồi.” Đào Yêu càng nói càng đau đầu: “Hiện giờ ta chỉ có thể cố gắng giữ mạng cho bọn chúng. Còn về tu vi và tuổi thọ vốn nên có mà chúng sẽ mất đi, ta bất lực. Tên khốn kiếp đó, hại người, hại yêu, còn hại ta phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi!”
“Nếu lần này bắt được số hai, ngươi định làm gì?” Giọng Ti Cuồng Lan vang lên phía sau.
Đào Yêu quay đầu, nhướng mày nháy mắt với hắn: “Ngươi lại nghe lén đó à?”
Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Hai người các ngươi nói to như thế, biểu cảm lại phong phú, cần gì nghe lén.”
“Hừ!” Đào Yêu bĩu môi: “Bắt được hắn, tất nhiên là bắt hắn trả lại hết những thứ đã trộm, cả vốn lẫn lời.” Nói đến đây nàng lại như nhớ ra điều gì quan trọng, đột nhiên giảm tốc độ đi song song với Ti Cuồng Lan, còn lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt: “Nhị thiếu gia, ngươi có bản lĩnh thông thiên triệt địa, lại từng là người trong quan môn, vậy ngươi có tiếng nói ở nha môn trấn Phụng Vỹ không?”
“Rốt cuộc vẫn tính kế lên đầu ta.” Ti Cuồng Lan nhìn thẳng phía trước: “Nếu lời ngươi nói là thật, thì vụ án Trịnh Vũ Lương có liên quan đến yêu vật, lại liên đới đến nhân mạng, vốn dĩ là việc trong phạm vi quản lý của Bệ Hãn Ti. Cho dù ngươi không mở miệng cầu xin, ta cũng sẽ báo lại như thật, để họ xử lý theo pháp luật.”
“Biết ngay nhị thiếu gia sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà.” Đào Yêu lập tức giơ ngón tay cái lên: “Nhưng mà, trong quá trình xử lý công chính, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ.”
“Lại được đằng chân lân đằng đầu?”
“Để Trịnh Vũ Lương số hai chịu tội là rất quan trọng, nhưng với ta, quan trọng hơn là phải cứu con cóc!” Đào Yêu vội vàng giải thích: “Ta muốn hắn đích thân đến trước mặt huynh đệ mình nhận tội, còn nha môn phải tuyên bố chính thức rằng Trịnh Vũ Lương là bị hãm hại, kẻ chủ mưu đã bị bắt, không thể chỉ dán một tờ thông báo trong trấn là xong, phải in thành tờ rời, phân phát tận tay từng hộ dân trong trấn, để mọi người đều biết, rửa sạch oan khuất cho hắn.”
Ti Cuồng Lan hơi nhướn mày: “Vậy mà gọi là ‘nho nhỏ’ à?”
“Ta đã hứa với Trịnh Vũ Lương chưa yên nghỉ, là phải lấy lại những gì đã bị cướp mất.” Đào Yêu thu lại nụ cười: “Giờ hắn đang nằm đó chờ ta.” Nàng liếc hắn, khóe môi nhếch lên: “Cho dù nhị thiếu gia không giúp chuyện này, ta cũng sẽ làm theo cách này. Cùng lắm thì dùng thêm chút thủ đoạn, dù gì cũng đã bị phiền đến nước này rồi, thêm chút cũng chẳng sao.”
“Thủ đoạn của ngươi?” Ti Cuồng Lan mỉm cười: “Chắc là lấy mấy loại thuốc kỳ quái ra đe dọa người ta chứ gì.”
Đào Yêu ngẩng đầu: “Kệ ta!”
“Vẫn là đừng làm mấy chuyện không thể công khai như vậy nữa.” Ti Cuồng Lan nhìn về phía những đụn cát chồng chất xa xa: “Ngoài cách ngươi nói, ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn để lấy lại danh tiếng cho một người. Chuyện này để ta lo liệu. Nhưng… nếu làm vậy, bệnh nhân của ngươi có hy vọng sống sao?”
Nghe hắn đồng ý giúp, trong lòng Đào Yêu mừng rỡ, gật đầu thật mạnh: “Tám phần chắc chắn!”
“Hai phần còn lại thì sao?” Ti Cuồng Lan quay đầu nhìn nàng.
“Thì chỉ có thể trách chúng số xui thôi.” Đào Yêu nhún vai: “Bản thân chúng cũng coi như tự chuốc lấy, rõ ràng có thể rút lui, lại cứ muốn làm cái nghề cũ chẳng sáng sủa gì, đi đêm nhiều thì ắt gặp ma. Nếu ta bị chúng làm mất danh tiếng, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.”
“Ngươi thật sự rất ghét cờ bạc nhỉ.” Hắn bỗng hỏi.
“Thì đương n…” Đào Yêu kịp nuốt lại, cười ha hả: “Nhị thiếu gia nhìn ra được à? Ta đâu có ghét, khi bọn ta hết tiền ăn, chẳng phải đều nhờ ta dùng vận may đi kiếm tiền đó sao?”
Ti Cuồng Lan bật cười: “Thế à? Nhưng ta nghe Liễu Công Tử nói, vận may của ngươi luôn rất tệ, hiếm khi thắng, mà thắng xong ra ngoài còn bị người ta cướp mất.”
“Cái tên miệng thối đó lại nói gì với ngươi nữa hả?!” Đào Yêu trừng mắt nhìn Liễu Công Tử: “Tên phế vật sống dựa vào ta suốt dọc đường thì có tư cách gì nói xấu ta!”
“Lúc cần bỏ tiền ta cũng đã bỏ rồi! Lúc không cần tiền ta cũng góp sức đấy thôi!” Liễu Công Tử phản đối: “Sao lại thành phế vật phải nhờ ngươi nuôi sống? Rõ ràng là Ma Nha với Cổn Cổn mới đúng!” Hắn lại quay sang Ti Cuồng Lan: “Nhị thiếu gia, ngươi phải phân xử giúp ta đi! Cái vận xui xẻo của nàng, ta còn cần nói thêm sao? Lần trước chúng ta đến huyện Thanh Viên, ngồi trong xe ngựa chơi đoán đại tiểu, ai là người bị dán nhiều giấy lên mặt nhất?”
“Là ngươi! Ngươi bị dán nhiều nhất!”
“Xàm! Ta đã đếm rồi! Ngươi nhiều hơn ta tám tờ đấy!”
Ti Cuồng Lan chỉ mỉm cười, không nói gì, nhưng những lời “nói lúc say” năm xưa của Liễu Công Tử lại lờ mờ vang lên bên tai, người khác là một khối băng, sưởi ấm là có thể thấy được máu thịt, còn nàng thì sao, cực khổ lắm mới làm tan được lớp băng ấy, ai ngờ bên dưới băng lại là một tảng đá lớn, căn bản không đào nổi, với ai nàng cũng chẳng nói thật lòng! Nhìn thì có vẻ là đang đồng hành với chúng ta, nhưng trong lòng lúc nào cũng muốn một mình đơn thương độc mã.
Kẻ này, đúng thật không thích nói thật, ngay cả chuyện bản thân rõ ràng rất ghét, cũng không muốn để người khác biết. Trong tâm hồn nàng, rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật nữa? “Khoan đã, lúc nãy ngươi thật sự kêu hắn phân xử giúp ngươi à?” Đào Yêu bất ngờ ngưng đấu khẩu với Liễu Công Tử, như phát hiện ra chuyện gì rất kinh khủng, liếc Ti Cuồng Lan rồi lại liếc Liễu Công Tử: “Quan hệ hai người các ngươi tốt lên lúc nào vậy?”
“Không hề tốt lên.” Hai người đồng thanh phủ nhận.
“Có vấn đề… hừ.” Đào Yêu nhìn hai người với ánh mắt ngờ vực: “Cả hai đều rất không bình thường.”
“Ta có chỗ nào không bình thường?” Ti Cuồng Lan trừng mắt trả lại ánh nhìn của nàng.
“Cái đó…” Đào Yêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Nhị thiếu gia, ngài là người bận trăm công nghìn việc, nói đúng ra thì sau khi chuyện của Hộ Môn được giải quyết, ngài phải đưa Tĩnh Tĩnh nhà ngài về phủ mới phải, việc thiên hạ xưa nay ngài đâu có can thiệp lấy nửa phần, thế mà lần này lại tự nhiên đi theo ta bắt Trịnh Vũ Lương là sao? Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy lạ.”
“Phải đó.” Liễu Công Tử cũng chen vào, nháy mắt liên tục: “Nhị thiếu gia, hình như ngài thật sự chẳng nói gì cả, mà cứ thế đường hoàng đi theo tụi ta luôn. Ta theo nàng ấy còn nói được, chứ ngài thì sao lại chủ động theo người ta?”
“Vậy thì ta đi.” Ti Cuồng Lan kéo dây cương, làm bộ muốn quay ngựa lại.
“Khoan khoan!” Hai người vội vàng cản lại, vô cùng ăn ý mà nói: “Chúng ta chỉ đùa thôi, ngài không thể đi được, phía trước không biết còn bao nhiêu chỗ phải tiêu tiền đấy!”
Ti Cuồng Lan bật cười: “Từng khoản chi phí của các ngươi, trong lòng ta đều có ghi sổ cả.”
“Gì cơ?!”
“Nhị thiếu gia, keo kiệt quá sẽ kém đẹp trai đó!”
“Không sao.”
“Này này, mấy người sao lại tụt lại phía sau thế! Còn không lẹ bằng Ma Nha nữa, còn chậm chạp ở đó làm gì!” Giọng của Ti Tĩnh Uyên từ phía trước vang lên, hắn cưỡi lạc đà vòng lại: “Tiểu Xuyên nói, nếu tăng tốc một chút, biết đâu đến hoàng hôn mai là tới được vịnh Lạc Nguyệt đấy!”
Ti Cuồng Lan phất tay: “Biết rồi.”
“Mau lên đi, đừng để tách đoàn! Kẻo trời tối trước khi đến nơi cắm trại đấy!”
Xem ra Ti Tĩnh Uyên thật sự rất thích cưỡi lạc đà, chớp mắt đã vui vẻ phi đi mất dạng. Thấy vậy, Đào Yêu và Liễu Công Tử cũng vội thúc lạc đà đuổi theo, tốc độ nhanh đến mức như sắp cất cánh.
Ti Cuồng Lan nhìn theo bóng lưng điên cuồng chạy nhảy của họ, khóe môi lộ ra nụ cười mà chẳng ai nhìn thấy. Những ngày gần đây, nụ cười của hắn còn nhiều hơn cả hai mươi năm trước cộng lại.
Người khác là khối băng, sưởi ấm là thấy máu thịt… người đó là hắn sao? Nếu không, tại sao như lời bọn họ nói, hắn lại “một cách tự nhiên” “thuận theo lẽ thường” mà đồng hành cùng một tạp dịch trong phủ, một “tiểu cô nương” có khi đã sống hơn ngàn tuổi, và một con rắn lắm mồm tửu lượng kém, đi đến một câu chuyện tiếp theo vốn chẳng liên quan gì đến hắn vậy?
Trên sa mạc mênh mông, tiếng chuông lạc đà leng keng vang lên, hắn chậm rãi đi ở cuối đội hình, nhìn theo bóng dáng những người đang cười đùa trong bụi cát tung bay, chợt thấy cái gọi là “không bình thường” ấy, có lẽ cũng không phải là chuyện xấu.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.