🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

6.
Một trăm roi thần côn, trong điện Lôi Thần đã bao lâu rồi chưa có hình phạt nặng thế.
Ai là người ra tay, ai là người đếm roi, quá trình bị đánh như thế nào, hắn chẳng nhớ được gì. Một roi giáng xuống, hồn phách đã bay đi mất, còn ai có thể nhớ nổi? Hắn thậm chí không phân biệt được là đau hay không, chỉ biết khi bản thân còn chút hơi thở cuối cùng thì trận đòn cũng kết thúc.
Tai đã không nghe thấy gì, mắt chỉ nhìn thấy một mảng trắng xóa, xương vỡ bao nhiêu không đếm nổi, da thịt còn lại mấy chỗ lành lặn cũng không rõ, chỉ cảm nhận mơ hồ có một luồng sức mạnh nhấc hắn lên, đưa từ nơi này đến nơi khác.
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình đang cuộn tròn dưới một giàn cây rợp bóng, xung quanh là những giá gỗ đầy ắp các loại dược thảo đang phơi, cách đó không xa là một căn nhà gỗ được sơn màu sặc sỡ, mấy tiểu Yêu quái trông giống khỉ mà không phải khỉ đang lau nhà, quét sân, lau cửa sổ ngoài căn nhà, cả khu được vây lại bởi một hàng rào tre, trông có phần nhã nhặn.
Hắn cúi đầu nhìn thân mình, cơ thể khổng lồ chẳng biết bị thứ lá xanh dài mềm dẻo nào quấn chặt, chỉ có đầu là có thể cử động, trông chẳng khác gì một con sâu khổng lồ ngốc nghếch.
Hắn cố gắng hít sâu một hơi, bây giờ chỉ còn cách ấy để xác nhận bản thân thật sự còn sống. Mùi thuốc quái lạ liên tục k*ch th*ch khứu giác hắn, tuy khó ngửi, nhưng rất thật.
Ngẩng đầu lên một chút, bầu trời xanh ngắt, mây trắng trôi bồng bềnh, ánh nắng ấm áp, gió xuân nhè nhẹ… là tiết trời tốt đẹp mà đã từ lâu lắm rồi hắn chưa được cảm nhận.
Là sống rồi phải không? Chết rồi thì đâu còn thấy được cảnh đẹp thế này.
Nhưng nơi này là đâu? Không phải núi Nguyên Khâu, không phải điện Lôi Thần, càng không phải phủ Thái Sơn giới, lại có vẻ rất giống nhân giới, chỉ là… nhân giới làm gì có nơi nào mà Yêu quái lại có thể ngang nhiên quét nhà lau cửa giữa ban ngày như vậy?
Hơn nữa, điều kỳ lạ không chỉ có vậy. Theo sự chuyển động của ánh sáng mặt trời, những giá gỗ đặt thảo dược kia vậy mà cũng có thể di chuyển, bước từng bước điều chỉnh phương hướng, bảo đảm không để thảo dược bị thiếu một tia sáng nào. Nhìn kỹ hơn nữa thì thấy trên mấy giá gỗ đó thậm chí còn mọc ra những con mắt nhỏ xíu, luôn dõi theo hướng mặt trời...
Đến cả giá gỗ cũng là Yêu quái sao?!
Lúc này, cánh cửa gỗ phát ra một tiếng “két” rồi mở ra, một bóng người đỏ rực ôm một đống đồ bước ra ngoài.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, thân là một con Xà thần, vậy mà lại bị một tiểu nha đầu bóp miệng ra, nhét vào mấy viên thuốc to bằng nắm đấm người, vừa đắng vừa chát suýt nữa làm hắn nghẹn chết, lại còn không cho uống ngụm nước nào.
Nhưng những chuyện đó vẫn chưa phải hoang đường nhất. Hoang đường nhất là, sau khi nàng ép hắn uống thuốc xong, như chợt nhớ ra điều gì, rút từ sau lưng ra một quyển sách, gãi gãi mái tóc rối bù, ngồi xổm xuống trước mặt hắn lẩm bẩm một mình. Hắn nghe được lơ mơ vài câu, đại khái là thêm dược liệu nào thì thuốc lẽ ra phải có màu đỏ, sao giờ lại thành màu xanh...
Vì sao á?! Rõ ràng là ngươi dùng nhầm thuốc rồi còn gì! Hắn muốn mở miệng nói, nhưng cả miệng lưỡi đều bị tê dại không thốt ra nổi, chỉ có mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng lên não.
Lại nhìn quyển sách nàng đang cầm, tuy hắn không nhận được hết mặt chữ trên bìa, nhưng hai chữ "Dược điển" thì vẫn nhận ra được. Cảm giác trong lòng hắn lập tức trở nên tồi tệ hơn, chẳng lẽ thứ thuốc nàng cho hắn uống là vừa xem sách vừa học rồi làm luôn tại chỗ?!
Đang thấp thỏm bất an, thì bầy tiểu yêu bận dọn dẹp xung quanh đột nhiên ném hết công cụ xuống, tranh nhau chạy tới mở cổng tre, ríu rít chào đón người đang đi đến.
Người kia chống gậy gỗ, bước tập tễnh vào, thỉnh thoảng còn xoa mông. Hắn vừa vung tay lên, đám tiểu yêu đã lập tức giải tán, càng siêng năng quét dọn hơn nữa.
Mắt hắn nhìn xa vẫn còn khó khăn, mãi cho đến khi thấy chuỗi tràng hạt màu xanh biếc quen thuộc kia, hắn mới nhận ra, người vừa tới là vị thư sinh luôn theo bên cạnh Thái Sơn Phủ Quân.
Nhưng hôm nay thư sinh lại không giống như thư sinh nữa, đổi sang mặc một chiếc trường bào màu xanh tre nhạt, tóc không còn buộc gọn mà để thả lơi phía sau, đuôi tóc xoã rối, mỗi lọn một hướng. Sắc mặt hắn tái nhợt hơn so với lần trước, dưới ánh mặt trời chiếu vào lại hiện ra vẻ mỏng manh, như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là vỡ tan.
Tiểu nha đầu kia thấy hắn bước vào thì lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Cữu cữu?!
Vị “cữu cữu” này bước đến trước mặt hắn, cẩn thận kiểm tra một lượt, lại đưa tay lật mí mắt hắn lên xem kỹ, sau đó hít sâu một hơi, ngửi mùi thuốc trong không khí, quay đầu hỏi tiểu nha đầu: “Ngươi dùng thuốc gì?”
“Hoán cốt đan.” Nàng chu môi chỉ vào hắn: “Xương trên người hắn gần như nát hết rồi.”
Là mấy viên vừa rồi sao? Mới nghe tên thuốc thôi đã thấy đáng sợ rồi thê…
“Phối theo đúng dược điển không?”
“Không lệch một chữ.”
“Nhưng sao ta lại ngửi thấy mùi của cỏ Phụ Linh nhỉ?”
“Cỏ Phụ Linh? Không thể nào! Ta dùng Nguyệt Dao Tuyết Chi mà.”
“Lấy ra ta xem.”
“Ờ.”
Nàng chạy vào nhà, rồi lại chạy ra, trên tay ôm một cái rổ tre, trong đó bày đủ loại thảo dược lộn xộn.
“Là cái này!” Nàng nhặt ra một nhánh: “Nguyệt Dao Tuyết Chi.”
Một tiếng thở dài nặng nề vang lên.
“Ta bảo ngươi chữa cho hắn, đâu phải bảo ngươi g**t ch*t hắn. Nguyệt Dao Tuyết Chi chỉ có tám lá, thứ này chín lá, là cỏ Phụ Linh đấy.”
“Còn không mau đi điều chế thuốc giải!!”
“Ờ…”
Hay là… cứ khiêng hắn về điện Lôi Thần rồi đánh chết luôn còn sướng hơn, khỏi phải chịu khổ như vậy.
“Ngươi đừng trách nàng, nàng mới vào nghề chưa lâu.” Người “cữu cữu” đánh giá thân thể tồi tệ của hắn: “Có thể giữ được mạng dưới tay Thần côn kia đã là kỳ tích rồi, sau này muốn hồi phục cũng phải mất nhiều thời gian. Độc kia ngươi cũng không cần lo, phát hiện sớm, nàng còn giải được.”
Nàng là ai? Ngươi là ai? Đây lại là chỗ nào?
Trong cổ họng hắn chỉ phát ra được những tiếng “ư ư” mơ hồ.
“Còn một chuyện nữa.” “Cữu cữu” lấy từ trong tay áo ra một cái hộp nhỏ cỡ đầu ngón tay, mở nắp, bên trong là một sinh vật trông chẳng khác gì con muỗi đang vo ve. Hắn dùng ngón tay khẽ rạch một đường, “muỗi” lập tức nhận lệnh bay lên, lượn vài vòng trên không rồi đáp xuống đỉnh đầu hắn, không khách khí gì mà chích cho một phát.
“Không phải muỗi, mà là yêu, tên là Ấn Tòng. Trong lúc ngươi dưỡng thương thì cũng nuôi luôn nó.” “Cữu cữu” mỉm cười: “Chờ ngươi hồi phục rồi, mang nó đi gặp lại Thái Sơn Phủ Quân một lần nữa. Là nàng yêu cầu đấy.”
Vừa nghe tới cái tên đó, tim hắn lại bất giác siết lại. Chẳng phải đã thành kết cục rồi sao, còn đi làm gì nữa?
“Cữu cữu” thấy hắn trừng to mắt, vẻ mặt trăm phần nghi ngờ nhìn mình, đành nói thêm: “Nơi đây là Đào Đô, ta là chủ nhân của Đào Đô. Thương thế của ngươi quá nặng, e là núi Nguyên Khâu không chữa được, nên ta đã tự quyết đưa ngươi về đây. Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương, sẽ có người chăm sóc.”
Hắn là… Tôn chủ Đào Đô danh chấn thiên hạ?!
Hắn lại đánh giá đối phương từ đầu đến chân một lượt. Một nhân vật lớn như vậy mà cũng phải chống gậy mới đi nổi, thật khác xa với hình tượng cao lớn pháp lực vô biên trong tưởng tượng của hắn. Mà mắt nhìn cũng chẳng tốt là bao, lại đi giao phó bệnh nhân cho một kẻ ngay cả thuốc và độc cũng không phân biệt nổi...
May mà hắn hiện giờ không nói được, nếu không thì lại đắc tội mất rồi.
“Ta đi trước. Hai người ở chung cho tốt.”
Quà ra mắt lại là ba viên thuốc độc to tướng, vậy thì còn chung sống thế nào nữa đây...
Khi bóng dáng khập khiễng ấy khuất sau tấm rèm tre, người chăm sóc hắn vội vã chạy từ căn nhà gỗ ra ngoài, trên tay nâng vài viên gì đó còn to hơn cả mấy viên thuốc độc vừa rồi... Nàng đang chế thuốc, hay là đang làm bánh vậy?
Việc ăn hay không chẳng do hắn quyết định. Lực tay cô nhóc này không nhỏ chút nào, bóp miệng đổ thuốc vô cùng thuần thục. Lần này suýt chút nữa lại bị sặc chết, nhưng may là không đắng cũng không khó uống, nuốt xuống rồi thậm chí còn có hậu vị ngọt dịu.
“Lần này chắc đúng rồi chứ hả.” Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng quan sát.
Một luồng mát mẻ dễ chịu dần lan tỏa trong cổ họng, cảm giác tê dại khó chịu từ từ tan biến.
Nàng vẫn luôn ở cạnh hắn, giống như một lão nông dân chăm chú quan sát hoa màu. Mà hắn cũng chỉ có thể mặt đối mặt với nàng, bởi đến cả trở mình cũng khó. Nhìn nhau một lúc lâu, hắn bỗng hiểu ra vì sao cô nhóc này mặc áo đỏ mà lại không hề rực rỡ, ánh mắt nàng nhìn hắn, chẳng giống như đang nhìn một sinh vật sống.
Nàng canh chừng hắn suốt ba ngày, không chủ động nói với hắn một câu, ngoài việc đút thuốc thì chỉ ngồi bên cạnh đọc y thư, hoặc thất thần nhìn về một phương hướng nào đó. Có lúc ánh mắt trống rỗng, có lúc dữ dằn, khiến người ta không thể đoán được trong đầu nàng đang nghĩ gì.
Đến ngày thứ chín, nàng gỡ đám lá quấn quanh người hắn.
Cảm giác có thể xoay chuyển thoải mái thật tuyệt! Dù vẫn chưa bay được, cũng không đủ sức hóa thành hình người, nhưng ít ra hắn đã có thể nói chuyện.
“Cô nhóc, ngươi không định nói với ta một câu nào sao?”
“Ta chỉ phụ trách chữa bệnh cho ngươi.”
“Ngươi suýt nữa giết ta bằng thuốc độc đấy.”
“Về sau sẽ không nữa. Trừ khi ta cần ngươi chết.”
Nàng nói hoàn toàn không giống đang đùa. Đứa nhỏ này thật chẳng đáng yêu chút nào.
“Ngươi là Yêu quái trong Đào Đô?”
“Ta là đại phu ở Đào Đô.”
“Ngươi là... cháu gái của tôn chủ Đào Đô sao?”
“Không phải.”
“Vậy sao ngươi gọi hắn là ‘cữu cữu?”
“Mọi người đều gọi hắn là cữu cữu.”
“Tại sao?”
“Hắn tên là Minh Vô Cữu.”
“Minh Vô Cữu*?! Vô Cữu? Cữu cữu?”
* 咎 chữ cữu này, nghĩa là xấu, tội lỗi. Đồng âm với cữu cữu nghĩa là cậu.
“Hắn nói gọi như vậy cho thân mật.”
“Ờ... Hắn trông không được khỏe lắm thì phải?”
“Trước đây thì vẫn khỏe.”
“Gần đây mới không khỏe à?”
“Hắn thay ngươi chịu hai mươi gậy Thần côn.”
“Cái gì cơ?!” 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.