7.
Mùa đông, mùa xuân, chớp mắt đã trôi qua.
Khi tiếng ve lại râm ran trên ngọn cây, cũng là lúc đôi cánh có thể mang ra thử nghiệm.
Có trời mới biết trong khoảng thời gian đó, A Sửu đã bao lần giữa đêm không ngủ được mà bật dậy ghi chép lại những ý tưởng lóe lên trong đầu. Có lúc đang đi xin ăn giữa ban ngày, nàng cũng đột nhiên buông bát xuống, xê ra một bên, ghi lại những vấn đề chưa nghĩ thông. Đầu óc nàng chưa bao giờ bận rộn đến thế. Gần như toàn bộ lá rụng mùa thu đều bị nàng viết kín hết.
Nàng có chút hồi hộp rõ rệt, càng đến gần ngày hoàn thiện cánh lại càng như thế. Những ăn mày quen biết thấy nàng cả ngày như hồn vía lên mây, xin ăn cũng không còn nhiệt tình như trước, hơn nữa thường xuyên chẳng thấy bóng dáng đâu, không khỏi lo lắng nàng sẽ thành Lão Hồ Đồ thứ hai, làm một ăn mày mà bận rộn tới mức ấy là không bình thường.
May mà họ vốn quen với việc chẳng mấy khi để tâm đến chuyện người khác trong cuộc sống tẻ nhạt của mình. Tự lo cho cái bụng no mới là việc hàng đầu. Dù sao mỗi năm cũng có vài kẻ phát điên phát rồ, xét theo mức độ xui xẻo, cô gái A Sửu này chắc chắn phát điên còn nhanh hơn ai hết, kéo dài tới giờ mới phát bệnh, coi như vẫn còn lời.
Cũng may là ai nấy đều nghĩ như vậy, nàng và hắn cũng đỡ mất công che giấu hay giải thích. Chuyện đôi cánh bây giờ tuyệt đối không thể để ai biết được, nơi bí ẩn trên ngọn núi hoang kia có lẽ là cơ hội duy nhất để đứa trẻ xui xẻo này sống lại cuộc đời mới.
Hắn không ngờ rằng, việc trợ giúp nàng làm lại trở thành cách giết thời gian tốt nhất. Giúp nàng chặt cây, chặt tre, chọn lấy thứ dùng được, rồi cưa, mài, khoan lỗ theo lời nàng … chỉ cần một ấm nước và vài cái bánh, đôi khi hai người làm việc liên tục từ sáng đến tối, thời gian trôi qua trong hang đá nhỏ vèo một cái là hết ngày. Đã rất nhiều lần, vừa làm việc hắn vừa nghĩ, nếu ngày nào cũng bận rộn thế này thì năm mươi năm cũng trôi qua như chớp mắt. Thế nên dù đôi cánh có thành công hay không, hắn vẫn sẽ thấy biết ơn vì đã gặp được người giúp mình quên đi cảnh tù đày như nàng.
Khi mặt đá trên vách hang chẳng còn chỗ để ghi chép, khi lá rụng viết rồi chất đống như một ngọn núi nhỏ trong hang, khi hương hoa quế lại lan tỏa trong sương sớm và giấc mơ, họ chọn một buổi chiều có gió, mang theo đôi cánh, đứng trên sườn dốc cách hang không xa. Từ nơi ấy có thể nhìn thấy hồ nước mà họ đi qua khi lên núi. Gió lướt mặt hồ, sóng lăn tăn, phong cảnh thật đẹp.
Nhưng cả hai đều có hơi căng thẳng.
Ngoài họ ra, còn một khán giả khác đến xem, một con chó hoang không biết từ khi nào đã quen đường lui tới chỗ họ, thường xuyên chạy đến hang, không gây ồn ào hay phá phách gì, chỉ cần cho nó nửa cái bánh, ăn xong sẽ ngoan ngoãn nằm ở cửa hang, đầu luôn quay về hướng A Sửu đang ở. Giờ đây, nó đứng ở khoảng cách không gần không xa, tò mò chờ xem họ sẽ làm gì tiếp theo.
Đôi cánh đã trông khá ra dáng, từng mảnh tre gỗ đều được kết nối chắc chắn và ngay ngắn, hai sợi dây gai lớn dùng để cố định lên người, tuy trông không được đẹp mắt, nhưng có vẻ cũng đủ vững chãi.
“Đeo vào đi!” Hắn hất cằm ra sau lưng A Sửu.
A Sửu nghĩ một lúc, lắc đầu: “Vẫn là Phúc Tinh thúc đeo đi. Nếu đến thúc mà nó còn mang được, thì chắc chắn cháu không thành vấn đề.”
Hắn đeo cũng được, thứ đồ này nhìn lạ lạ, khá thú vị, hắn cũng không ngại làm người đầu tiên thử nó.
Dưới sự giúp đỡ của A Sửu, hắn nhanh chóng cố định đôi cánh lên người. Gánh nặng không đáng kể, hắn lại thử lắc lắc người để kiểm tra xem nó có chắc không, kết quả khiến người ta khá hài lòng.
“Chuẩn bị xong chưa?” Nàng dịch ra phía sau hắn.
“Ừ.” Hắn nới lỏng tay, sẵn sàng vứt bỏ cây gậy chống bất cứ lúc nào.
Nàng hít sâu một hơi, cẩn thận kéo chốt cơ quan được lắp hai bên đôi cánh.
Soạt! Đôi cánh vốn gập lại lập tức bung ra sau lưng hắn. Dưới ánh tà dương, mỗi chiếc “lông vũ” đều phát sáng. Không những không có chút kỳ quặc nào như tưởng tượng, mà trái lại, còn mang đến cho thân thể không hoàn hảo kia một cảm giác giãn mở và sức mạnh có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngọn gió thổi tới khiến cảm xúc hân hoan và phấn khích trong lòng gần như bùng nổ. Niềm mong đợi được xây dựng lại cuộc đời từ đống hoang tàn, vào khoảnh khắc này, đã vọt lên đến đỉnh điểm.
Nàng ngây người nhìn hắn, mũi cay xè, đôi mắt cũng nóng bừng.
“Ngẩn ra làm gì?” Hắn ngoái đầu nhắc: “Mau lên nào!”
“Ờ… được!” Nàng dụi mắt, chỉ vào vai trái hắn: “Ấn cái miếng nhô lên ở đây xuống, đôi cánh sẽ bắt đầu chuyển động. Nếu có gió thì chắc rất nhanh sẽ bay được. Cần điều khiển hướng đi và lên xuống thì dùng tay cầm ở vai phải. Nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ rồi, lúc còn chưa chế tạo xong ngươi đã nói đến tám trăm lần rồi.”
“Vậy thì bắt đầu đi!”
Bắt đầu thôi!
Hắn nín thở, như thể có một con cua đang định kẹp vào vai, cẩn trọng ấn nhẹ xuống.
Nó chuyển động rồi! Thật sự chuyển động rồi! hắn rõ ràng cảm nhận được đôi cánh trên lưng, thứ chẳng liên quan gì tới loài chim, lại đang bắt đầu vỗ nhè nhẹ như một con chim đang cất cánh. Không biết là do bản vẽ trong cuộn da thú có ma lực gì, hay A Sửu đã lĩnh hội được phần nào tinh túy trong đó, mà theo nhịp vỗ của đôi cánh, dòng khí xung quanh tựa như đã nhận lệnh, ùn ùn tụ lại quanh người hắn.
Chẳng bao lâu sau, cơ thể hắn rõ ràng nhẹ bẫng hơn, hắn thử vứt bỏ cây gậy, không ngờ vẫn đứng vững! Tựa như có một đôi tay khỏe mạnh từ hai bên nách vòng qua, trao cho hắn sức mạnh chưa từng có.
Đôi cánh của A Sửu… thực sự thành công rồi? Hắn siết chặt nắm đấm, cảm nhận luồng khí lưu ngày một mãnh liệt xung quanh.
Dường như… chân đã rời khỏi mặt đất? Hắn cúi đầu nhìn, thật sự như vậy, hắn đã bay lên rồi!
Đôi cánh vỗ phành phạch, hắn xúc động đến mức tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Rõ ràng trước đó luôn nghĩ “chỉ đang làm một việc chắc chắn sẽ thất bại nhưng thú vị”, không ngờ vọng tưởng lại hóa thành hiện thực, mà lại còn thành hình ra trò như thế!
A Sửu đưa tay che miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ cắt ngang thời khắc sắp chạm đến thành công thực sự.
Lúc này, niềm vui sướng đến phát cuồng trong lòng hắn tuyệt đối không kém A Sửu. Ngay cả tay vươn về phía tay cầm điều khiển cũng hơi run run. Tuy đôi cánh không phải “đứa con” của hắn, nhưng hắn cũng đã góp sức nuôi dưỡng như một người cha nuôi, đúng không nào? Ha ha, cảm xúc dâng trào đến mức ví von cũng trở nên rối rắm.
Ít nhất… bay được đến bờ hồ dưới chân sườn núi là tốt rồi, tay hắn cuối cùng đã chạm vào tay cầm điều khiển.
Bay rồi, thật sự bay lên rồi!
Cách mặt đất một thước… hai thước!
A Sửu hồi hộp đến mức quên cả thở, ngay cả chú chó hoang cũng ngồi bật dậy, dựng thẳng đôi tai. Cuộc đời mờ mịt như than của nàng, không ngờ lại có lúc được ánh sáng của kỳ tích chiếu rọi…
Không ngờ lại có thể…
Ể?! Đợi đã, có gì đó không đúng lắm.
Á! Á á á á!!!
Tiếng kêu thất thanh kéo dài không dứt, hắn rơi xuống rồi...
Hắn ngã nhào rồi.
...lăn xuống khỏi sườn núi...
Nàng cũng hét lên một tiếng “á á!”, vội vã bò nhanh xuống dưới, cuối cùng cũng kịp chạy đến trước mặt người thử bay giờ đã mặt mày lấm lem bùn đất.
Chó hoang thấy vậy mà cũng phiền lòng, nằm bò xuống che mắt.
“Phúc Tinh thúc, thúc không sao chứ? Trời ơi…”
“Phù phù… khụ!” Hắn ngồi dậy, nhổ bùn đất và cỏ dại trong miệng ra, th* d*c nói: “Không sao… xương già chưa gãy.”
Đôi cánh vẫn còn tạm thời bám được trên lưng, nhưng khá nhiều “lông vũ” đã gãy mất, trông vô cùng thảm hại. Nàng giúp hắn tháo cánh ra, cau mày: “Quả nhiên không thể thành công ngay lần đầu.”
“Có vấn đề ở đâu nhỉ?”
“Không rõ nữa, về hang đá trước đi, để cháu kiểm tra lại xem sai sót ở đâu.”
“Ừ.”
Tuy lần thử bay thất bại, nhưng không ai trong họ cảm thấy buồn, cảm giác phấn khích vẫn còn đó.
Dù chỉ là mấy thước, nhưng đúng là đã bay lên thật mà, đúng là một đêm rất vui.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.