10.
Lửa cháy rực rỡ, sáng rực nửa vòm trời.
May mà trong nhà tích trữ đủ củi.
Bọn trẻ đứng thật xa, bịt mũi lại hỏi trong lửa đang đốt thứ gì.
Mạc Tiểu Vận nói là có con dã thú chạy từ nơi rất xa đến, không cần sợ, giờ chỉ còn là một đống thịt nướng thôi, ngoài mùi hôi ra thì chẳng có gì ảnh hưởng cả.
Tiểu Thất nhăn mặt nói sau này không bao giờ muốn ăn thịt nướng nữa, các đứa trẻ khác cũng nhao nhao phụ họa.
Chỉ có Tiểu Nhất và Tiểu Nhị mặt mày nghiêm nghị, dường như vẫn chưa hoàn toàn trút bỏ cảm giác vừa thoát chết trong gang tấc.
Tiểu Nhất lén kéo tay áo của Hà Đông Lai, nhỏ giọng hỏi: “Chúng thật sự sẽ không sống lại nữa chứ?”
“Còn nát hơn cả đống rau ta thái, sống thế nào được?” Hà Đông Lai xoa đầu cậu: “Tỉnh táo lại đi, đừng sợ.”
Tiểu Nhất im lặng một lúc rồi nói: “Giá mà em lớn nhanh hơn thì tốt, có sức rồi thì cũng có thể giỏi như tỷ và A Hảo tỷ, không đến mức bị quái vật dọa cho ướt cả quần.”
“Haha, em tè ra quần thật à?”
“Nó tè đấy, em thấy rồi!” Tiểu Nhị chen tới.
“Đi đi, nói nhiều quá.” Tiểu Nhất đẩy cậu ra, mặt đỏ bừng, hỏi nhỏ: “Đông Lai tỷ... tỷ có thể giữ bí mật giúp em không?”
“Nhất định phải giữ bí mật!”
Thường ngày nghe bọn nhỏ đối thoại như vậy, nàng chắc chắn sẽ bật cười, thậm chí còn chọc ghẹo thêm vài câu, nhưng lúc này, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bốc cháy trước mắt, lòng trống rỗng. Không hiểu sao, hơi nóng phả tới không hề gay gắt như tưởng tượng, thậm chí nhiệt độ ấy còn vừa vặn, bởi vì nàng cứ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng lạnh.
Đêm khuya tĩnh mịch, sau khi ổn định cho đám trẻ, ba người họ ngồi trong sân, dao rìu cuốc xẻng vẫn đặt trong tầm tay.
Ngọn lửa ngoài kia e là sẽ cháy đến tận sáng. Dù sao đêm nay họ cũng chẳng thể ngủ nổi.
Không ai có thể ngủ yên sau khi chứng kiến một cảnh tượng như thế.
Ba người như vét cạn cả nhận thức và ký ức, vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao tên béo kia lại biến thành quái vật.
Trong lúc thảo luận, Mạc Tiểu Vận nhận thấy nàng cứ ngẩn ngơ, thần trí lơ đễnh, rất khác với thường ngày.
“A Hảo à, vết thương có vấn đề gì không?” Mạc Tiểu Vận chỉ vào mu bàn tay nàng đang siết chặt: “Ngươi vẫn nên bôi thuốc đi, chỉ che lại e là không ổn đâu.”
Nàng sực tỉnh, theo phản xạ rụt tay về, lắc đầu: “Không sao đâu, ta có thần công hộ thể mà. Chỉ là nóng quá lại còn hôi thối, khó chịu thật đấy.”
“Thật sự không vấn đề gì sao?” Hà Đông Lai cảm thấy sắc mặt nàng không ổn.
“Thật mà. Vết xước nhỏ thôi, mai là khỏi.” Nàng cố tỏ vẻ nhẹ nhàng, giơ tay lên lắc lắc: “Nhưng, ta thật sự có chuyện muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì?”
“Ta nghĩ tạm thời chúng ta không nên ở lại đây nữa.” Nàng nghiêm túc nhìn hai người kia: “Thù của Lão Hoắc đã báo rồi, kẻ gây chuyện cũng ít hơn trước nhiều, hay là cùng nhau đến Trường An đi? Với bản lĩnh và tính tình của hai người, đến đâu cũng có thể sống tốt cả.”
“Dù nơi này với hai người là mảnh đất khó mà rời bỏ, nhưng rời đi một thời gian cũng chẳng sao, cùng lắm là vài năm nữa, mọi thứ yên ổn rồi quay về cũng được.”
Hai người kia đều sững lại.
Mạc Tiểu Vận nhìn vào mắt nàng: “Ngươi đang sợ à?”
“Là bất an.” Nàng thẳng thắn: “Có lẽ cảm nhận của ta về nguy hiểm không giống hai người. Đám quái vật này khiến ta cảm thấy nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ địch nào. Nói thật, dù đối diện với một nghìn hay một vạn tên béo như thế ta cũng chẳng sợ, nhưng tên béo biến thành quái vật… ta không phải sợ, mà là rất bận tâm đến thế lực ẩn sau hắn, thứ mà chúng ta không nhìn thấy được, cũng không đo lường được. Hai người hiểu ý ta chứ?”
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: “Dù chúng ta là ‘Hảo Vận Lai’, nhưng đời người dài lắm, may mắn thì đâu phải lúc nào cũng có sẵn.”
Hai người kia không nói gì, chỉ nhíu mày, trầm ngâm cân nhắc trong lòng.
Một lúc lâu sau, Hà Đông Lai lên tiếng: “Trời sáng là đi.”
“Được.” Mạc Tiểu Vận cũng không phản đối: “Dù sao ở đây cũng thối quá, rời đi một thời gian để tản bớt mùi cũng hay.”
Hà Đông Lai trừng mắt với nàng: “Mãi chẳng nghiêm túc gì cả!”
“Sao lại không nghiêm túc, lúc ngươi trừng ta ấy, ta còn nghĩ xong chúng ta sẽ sống thế nào ở Trường An rồi.” Mạc Tiểu Vận đắc ý: “Tuy ta không giỏi bằng cha mẹ mình, nhưng kế thừa được chút bản lĩnh là đủ. Ta thấy chúng ta hoàn toàn có thể lập một môn phái, chuyên lo chuyện hậu sự, từ mai táng, tổ chức tiệc tiễn đưa, thổi kèn đánh trống, đủ loại nghi thức, không mấy ai cạnh tranh được với ta đâu.”
Hai người còn lại bị nước miếng của chính mình sặc cho ho sặc sụa.
“Các ngươi nghĩ mà xem, cảnh sinh tử chém giết đầy máu me chúng ta đều từng trải, chuyện hậu sự cũng từng xử lý, không sợ bẩn, không ngại mệt, chịu được khổ, thế nên chẳng vấn đề gì cả.” Mạc Tiểu Vận càng nói càng hào hứng: “Quan trọng nhất là, nghề này không cần vốn. Khách hàng thì lúc nào chả có. Mà còn rất có ý nghĩa nữa.”
Nàng nhìn về dãy núi xa xa, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn: “Nếu những người như Lão Hoắc, cuối cùng chỉ hóa thành bộ xương trắng bị mưa nắng tàn phá giữa đất trời, thậm chí còn sớm bị thú hoang xé xác, chẳng ai cúng tế, chẳng ai tưởng niệm… như vậy, chẳng phải quá đáng thương sao?”
Nghe cũng có lý...
“Thật sự có thể lấy đó làm nghề à?” Hà Đông Lai vẫn hơi nghi ngờ.
“Ta còn nghĩ ra tên rồi! Cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta rằng, gặp nguy không được hoảng, thấy bất bình phải ra tay giúp đỡ, như thế dù gặp đại nạn cũng có thể hóa dữ thành lành, thong dong giữa đất trời. Cho nên… gọi là ‘phái Tam Nguy’ nhé!!” Mạc Tiểu Vận cười hí hửng: “Từ nay ba chúng ta là người sáng lập phái Tam Nguy, phải làm cho nó rực rỡ, lưu danh muôn thuở!”
Nàng nói đầy khí thế, như thể đã thực sự trở thành chưởng môn của một phái lớn vậy.
“Các ngươi cứ rực rỡ đi, ta đến Trường An là để làm đại sự đấy!”
“Cùng bọn ta cũng có thể làm đại sự mà!”
“Ta không tin. Ta vẫn muốn vào hoàng cung.”
“Xem xét thêm đi mà!”
“Không!”
Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Họ bắt đầu nghiêm túc bàn bạc chuyện cuộc sống sau ngày mai, như phải mang theo những thứ gì, Đại Tráng và những con khác cần lồng to ra sao, có thể nghĩ cách mang theo ít hoa của Nguyệt Hà trồng không, lối vào mật thất có cần bịt kín luôn không...
Nhưng, khi những chuyện ấy vẫn chưa được bàn xong xuôi, thì bên ngoài, con Đại Hắc bỗng vang lên một tiếng hí dài khác thường.
Trong việc cảm nhận nguy hiểm, động vật luôn nhanh hơn con người một bước.
Gần như cùng lúc, một tia chớp xé toạc màn đêm, cơn gió đã keo kiệt suốt mấy ngày bỗng nổi lên dữ dội không lý do, theo gió ập đến…
Không phải là cái lạnh đã lâu không gặp, mà là mùi máu tanh ngày càng nồng nặc.
Ba người đồng loạt im bặt, không hẹn mà cùng nhanh chóng cầm lấy vũ khí, chạy bước nhỏ đến trước cánh cửa lớn đang khép chặt, đẩy hé ra một khe rồi cảnh giác nhìn ra ngoài. Toàn bộ quá trình liền mạch, ăn ý đến mức không cần trao đổi bằng ánh mắt. Rõ ràng, đằng sau vẻ ngoài có vẻ ung dung trước đó, không ai thực sự buông lỏng cảnh giác trước lũ quái vật kia.
Ngoài khe cửa chỉ thấy lão Hắc đang lắc lư cái đầu, xa hơn là những căn nhà mờ mờ trong bóng đêm. Các nàng đã quen với khung cảnh chỉ có một hộ gia đình trong ngôi làng này, bất kể ngày đêm đều không thấy có gì to tát, thế nhưng lúc này, dưới ánh chớp sáng lóa, những căn nhà đã mất chủ bỗng như có linh hồn bất an, không ngừng nhắc nhở các nàng rằng, dù phía trước có tai họa lớn đến đâu, thì các nàng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, không trông mong ai cứu viện.
Tuy bên ngoài không thấy điều gì bất thường, ba người vẫn không yên tâm, lại chạy ra cổng làng xem xét.
Sau ánh chớp, một tiếng sét đùng đoàng vang lên, khiến nàng giật nảy mình, tay cầm đao cũng bất giác run lên một cái, suýt chút nữa không cầm chắc. Không ổn, rất không ổn... điềm xấu tới tấp… Chẳng lẽ hôm nay nàng giết nhiều quái vật quá, khiến vị thần nào trên trời thấy ngứa mắt muốn trừng phạt nàng chăng? Nhưng mà... đó là lũ quái vật ăn thịt người cơ mà! Không được giết sao? Trong lúc đầu óc rối loạn, nàng nhìn thấy con đường quanh co dẫn ra bóng tối vô tận ngoài làng như có điều gì đó khẽ lay động. Nàng tưởng mình hoa mắt, bèn khẽ chạm vào hai người kia: “Ta thấy có gì đó đang chuyển động đằng xa thì phải?”
Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận chăm chú nhìn một hồi, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
“Hình như... có người chạy tới?” Mạc Tiểu Vận không mấy chắc chắn, vì trời tối quá, nhìn chẳng rõ.
Một tia chớp nữa lóe lên, sáng rực cả trời đất. Quả nhiên có người đang chạy đến, mà lại là một nhóm rất đông, thân thể vặn vẹo, tốc độ nhanh chậm khác nhau.
Hà Đông Lai thở gấp: “Không… chẳng phải trông giống... bọn họ sao?”
“Sao có thể...” Mạc Tiểu Vận dụi mạnh mắt, xác nhận mình không bị mù bất chợt, nhưng khi nhìn rõ rồi, kinh ngạc và sợ hãi dâng lên như hai bàn tay bóp chặt cổ họng nàng.
“Lão… Lão Mạnh?!”
Lão Mạnh là chủ tiệm may, ban ngày các nàng trông thấy ông ta bị một đám quái vật vây đánh ngã xuống đất. Thế mà giờ đây ông ta lại nghiêng đầu, chạy nhanh như bay ở đầu nhóm “người” kia, có cả Lão Trương chuyên bán rau hay cân thiếu, dì Ngô bán quà vặt, ông chủ quán ăn lúc nào cũng than thở ế ẩm, cùng cậu con trai tầm tuổi ông ấy mà còn chảy dãi lèm nhèm, cả thương nhân bán son phấn cho họ, đôi vợ chồng dùng mạng bảo vệ con gái mình, thậm chí là nhóm binh sĩ không đánh thắng được lũ quái vật...
Tất cả những người đã gặp đại nạn trong buổi chợ sáng nay, vậy mà giờ lại “sống lại” theo một cách hoàn toàn phi lý, giống hệt tên béo đã bị hóa thành tro, thân thể tàn tạ không nguyên vẹn, chạy loạng choạng trong đêm tối, không có cảm giác đau, không còn linh hồn. Điều đáng sợ nhất là, bọn họ không chạy lung tung, mà có mục tiêu rõ ràng… là ngôi nhà của các nàng.
Nàng chết lặng. Nàng chỉ đến chợ một lần, nhớ rằng dì Ngô béo tặng cho nàng và lũ nhỏ một gói bánh đường. Người phụ nữ hiền hậu ấy chắc chắn chưa từng mơ thấy kết cục đời mình lại là biến thành thứ quái vật dở sống dở chết như vậy.
Nếu kẻ địch là đám như tên béo, các nàng dĩ nhiên không nương tay. Nhưng nếu đối diện là những người từng lấp đầy cuộc sống hằng ngày, từng nhiều lần thân mật gọi tên các nàng, chào hỏi, trò chuyện, mặc cả, khi trời lạnh còn nhắc các nàng mặc thêm áo...
Rõ ràng ban ngày họ vẫn còn quen thuộc cơ mà!
Tay Hà Đông Lai bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra từng lớp. Mạc Tiểu Vận vốn dễ xúc động đã đỏ hoe mắt, không chỉ vì bi thương mà còn là phẫn nộ. Đã rơi vào địa ngục, vì sao còn bắt họ chịu thêm đọa đày? Mạng sống đã mất, vậy mà cả chút thể diện và an nghỉ cuối cùng cũng không được giữ lại. Các nàng sợ, nhưng nỗi đau còn lớn hơn.
Ầm! Một tiếng sét nữa nổ vang ngay trên đỉnh đầu.
Nàng lao ra ngoài, phải xử lý nhanh nhóm phía trước, nếu không chờ lũ phía sau đuổi kịp, cả bầy xông lên thì ngay cả nàng cũng chưa chắc ứng phó nổi.
Lúc này mà để tình cảm lấn át, chỉ có đường chết. Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận hiểu rõ điều đó, không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều chết một phen, quyết không tha một tên nào. Xẻng sắt, đao kiếm vung lên dứt khoát. Các nàng cố tình không nhìn mặt bọn họ, không để ký ức can thiệp, hiện giờ bọn họ chỉ là “chúng nó”, thứ muốn lấy mạng người. Cảm giác ấy thật sự quá tàn khốc.
Nếu không có A Hảo, liệu hai người bọn họ và lũ nhỏ... có phải cuối cùng cũng sẽ thành “chúng nó” không? Không dám nghĩ tiếp nữa. May mà… chỉ là “nếu”.
Bảy tám thân xác gục dưới tay nàng, nàng thở hổn hển, tay cầm đao run bần bật. Chiếc đao vốn nhẹ như không, giờ lại ngày càng nặng, suýt chút nữa cầm không nổi. Một luồng khí lạnh thấu tim từ đầu ngón tay lan khắp thân thể, mỗi nơi đi qua là một phần sức lực bị nuốt mất.
Cảm giác chưa từng có, quá đáng sợ, quá bất thường… Hình như cơ thể thực sự xảy ra vấn đề rồi.
Lại năm sáu con lao tới. Nàng không kịp nghĩ ngợi, chém vài nhát. Không ngờ nhát cuối lưỡi đao lại kẹt cứng trên cái cổ vốn phải chặt đứt kia, sức nàng đã không còn đủ. Đối phương chớp thời cơ túm lấy nàng, trước khi nó kịp cắn xuống, nàng dốc toàn lực đấm mạnh vào trán nó, nhưng nó chỉ lảo đảo một chút rồi lại lao tới với răng nanh nhọn hoắt, may mà Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận kịp thời tới cứu, vài nhát chém tiễn nó về chầu trời.
Tiếng động từ xa mỗi lúc một gần. Nếu cả người trong chợ đều kéo tới… thì đêm nay sẽ thật “rộn ràng”.
“Đừng đánh nữa!” Nàng kéo hai người kia nhanh chóng rút về trong làng.
“Nhưng bọn chúng sẽ đuổi theo!”
Chạy một mạch về đến cổng nhà, nàng đẩy hai người ra trước: “Đưa tất cả lên xe ngựa, lập tức men theo đường nhỏ sau làng mà đi!”
Thế nhưng chính nàng lại không có ý định cùng đi, trái lại lập tức xoay người, ngồi xếp bằng ngay trước cửa lớn, hai tay chắp lại, tạo thành một tư thế kỳ lạ.
“A Hảo!!”
“Không muốn chết sạch thì làm như ta nói!” Nàng quát lớn.
“Đi thôi!” Mạc Tiểu Vận nghiến răng kéo Hà Đông Lai chạy vào nhà.
Khi các nàng cuống quýt đưa lũ trẻ mắt nhắm mắt mở chạy ra ngoài, thì suýt nữa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho lùi lại, từ bao giờ trước cửa nhà lại xuất hiện một bộ giáp trắng hình dáng kỳ lạ, tỏa hào quang rực rỡ và khí thế uy nghiêm như vậy?
Ánh sáng chói lòa khiến các nàng hoa mắt, đến khi thị lực dần thích ứng, mới nhìn rõ, bên trong bộ giáp có người. Phải rồi, chỉ bộ giáp không thì sao đứng được? Mà người đó, gương mặt nghiêng quen thuộc kia... chẳng phải là A Hảo của các nàng sao?
Nàng mặc bộ chiến giáp này vào, vóc người càng thêm cao lớn. Điều kỳ diệu là, chỉ cần nhìn bóng lưng ấy thôi, trái tim đang hỗn loạn lập tức bình ổn lại; nỗi sợ hãi đến chết khiếp ban nãy cũng bị đánh tan trong khoảnh khắc. Nếu không phải vì cánh cửa sau lưng nàng quá cũ nát, thì có lẽ, vị hộ thần trong truyền thuyết là như thế này.
Mà điều bất ngờ hơn nữa là, cả một đám quái vật đuổi theo sau nàng, vừa đến cách nhà họ chưa đến trăm bước đã bị chặn lại. Trước mặt chúng dường như có một cánh cửa vô hình, mặc cho chúng dùng mọi cách tấn công cũng không thể vượt qua. Cả bầy giống như một lũ cóc ghẻ bị chặt đứt đường đi, muốn bò mà không bò ra nổi, chỉ có thể giãy giụa tại chỗ, tứ chi quẫy đạp loạn xạ trong vô vọng.
“A… A Hảo?!”
Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận ngơ ngác nhìn nàng, không ai dám bước tới một bước.
Nàng không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng mặt: “Ta đã nói rồi, ta ở đây thì các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm.”
“A Hảo, rốt cuộc ngươi là…”
“Từ giờ trở đi, ta không còn là người nữa.” Khóe môi nàng khẽ cong: “Nhưng trước đây thực sự từng là người.”
Cả hai đều ngơ ra, không biết phải nói gì.
Nàng xoay người lại, nhìn những gương mặt lớn bé đang ngập tràn kinh ngạc trước mắt, như nhớ tới chuyện gì buồn cười, vừa cười vừa lắc đầu. Xong rồi, tiền phúng điếu cho đám tang nàng khỏi cần nữa...
Khung cảnh mà nàng từng mơ thấy vô số lần: Trường An, hoàng cung, cửa điện dát vàng lấp lánh ánh sáng thần thánh. Yêu thân của nàng trở về vị trí, giáp thần chói lòa, bảo vệ nơi tôn quý nhất của nhân giới, tà ma không thể xâm phạm, bình an cát tường. Thậm chí còn được Hoàng đế trần gian dẫn bá quan bách tính tới quỳ lạy, hương khói phụng thờ suốt trăm năm ngàn thu, thật quá hoàn mỹ!
Vậy mà bây giờ, chỉ có một cánh cửa gỗ mục nát khắc họ của người khác!
Nàng không cười nổi mới là lạ, tự mình cũng bị chính mình chọc giận đến bật cười.
Có nên nói với bọn họ không nhỉ, làm Hộ Môn, một khi đã chọn cánh cửa của mình, thì cả đời này sẽ không thể rời đi, cho đến khi hồn phi phách tán. Từ nay về sau, nàng là “cái cây” mọc ở trước cửa nhà họ Hoắc trong thôn Long Vỹ. Ranh giới toàn bộ thôn Long Vỹ, là phạm vi mà Yêu hồn nàng có thể đi tới.
Nếu có thể lựa chọn, ai thèm ở lại cái nơi rách nát này chứ? Nhưng chẳng phải là không còn lựa chọn sao, chỉ trách thân thể con người quá yếu, lại bị con quái vật kia, đứa chẳng thèm đánh răng kia cắn trúng. Chỉ một cú đớp mà đã cắt đứt tương lai xán lạn của nàng. Lật thuyền trong mương nước, nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng! Nếu có thêm chút thời gian nữa, biết đâu còn cứu được thì sao? Nghe nói ở Đào Đô không chỉ có các loại linh dược thần kỳ, mà còn có cả đại phu chuyên chữa bệnh cho Yêu quái...
Nhưng nếu không lập tức về vị trí cũ, thì làm sao có thể vận dụng toàn bộ yêu lực của Hộ Môn để vĩnh viễn ngăn cách đám xấu xí kia khỏi bọn họ?
Khi quyết định như vậy, trong đầu nàng chỉ nghĩ tới một điều, người nhà họ Hoắc, tuyệt đối không thể chết thảm trước mặt nàng vì lũ quái vật bốc mùi kia. Dù họ chỉ là những con người nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới giữa trần gian, họ vẫn xứng đáng có thêm thời gian để trưởng thành, để đi xa hơn, để chứng kiến một tương lai với vô vàn khả năng.
Có lẽ lúc này mới thấy rõ được bọn quái bị chắn ở gần đó, một nửa đám trẻ con đã sợ tới mức bật khóc.
Khoảnh khắc thất thần bị tiếng khóc kéo về, Hà Đông Lai và Mạc Tiểu Vận vội vàng bế bọn trẻ lên xe ngựa, dặn dò chúng đừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhảy khỏi xe ngựa, hai người lại quay về phía nàng. Hà Đông Lai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng: “Ngươi thật sự không còn là người nữa à?”
“Người thì làm sao giam được chúng ở đó?” Nàng cười, hất cằm ra hiệu về phía xe ngựa: “Mau đi đi, cứ theo đúng kế hoạch của chúng ta, tới Trường An, dù chỉ để làm tạp dịch hay lập môn phái cũng được, tóm lại là đừng quay lại trong thời gian ngắn.”
“Một mình ngươi ở lại sao?”
Mạc Tiểu Vận nuốt hai chữ “tìm chết” vào lòng. Dù nàng là người, yêu hay quỷ, chỉ cần đầu óc còn tỉnh táo thì cũng không nên làm quyết định ngu ngốc này. Giờ đáng lẽ phải là mọi người cùng nhảy lên xe ngựa chạy thoát mới đúng.
Con ngựa đen vừa cao to vừa chạy nhanh, thoát được một lần thì chắc chắn có thể thoát được lần nữa. Đám kia đâu thể cứ rượt mãi không thôi? Chỉ cần tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, đất nước rộng lớn, người tài vô số, kiểu gì cũng có cách tiêu diệt đám quái dị đó hoàn toàn.
Nàng cúi đầu nhìn lại bộ dạng mình hiện tại, nhếch môi: “Ta không thể tới Trường An nữa rồi.”
Rồi đẩy Mạc Tiểu Vận một cái: “Còn chần chừ nữa là ta vặn cổ ngươi đấy, dù sao ngươi cũng chẳng cần cái đầu này mà!”
Trong xe, tiếng trẻ con khóc ngày càng dữ dội. Chúng còn quá nhỏ, nào chịu đựng nổi cảnh tượng thế này.
“Đi thôi!” Hà Đông Lai nghiến răng, kéo Mạc Tiểu Vận một cái. Cả hai nhảy lên xe, Hà Đông Lai quay đầu lại nhìn nàng lần cuối, ánh mắt đầy phức tạp.
“Còn nhìn gì nữa?! Đi mau!”
Nàng chẳng nói lời từ biệt, đến một tiếng tạm biệt cũng không. Lần chia tay này, liệu còn có ngày gặp lại không?
Chiếc xe lao về phía sau thôn, nơi đó có một lối ra nàng để dành riêng cho họ. Trong phạm vi thuộc về nàng, ai được vào, ai phải ở ngoài, nàng quyết định sao thì là vậy.
Nàng không muốn, thì cả trời đất cũng đừng hòng bước ra.
Tiếng bánh xe cuối cùng cũng dần xa.
Lão Hắc, nhất định phải cố mà chạy nhé!
Cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi, thân thể nãy giờ vẫn gắng gượng đứng thẳng mới có thể ngồi xuống được.
Rõ ràng đã quy vị rồi, vậy mà thân thể Yêu quái này cũng chẳng ra gì, cứ như đang có một cái lỗ, mọi yêu lực của nàng đều đang từ từ rò rỉ. Chỉ là một cú cắn thôi mà, rốt cuộc là ai chế ra loại độc dược thâm hiểm như vậy, không chỉ hại người mà ngay cả một Yêu quái nổi tiếng khỏe mạnh như nàng, cũng chống đỡ không nổi...
Chúng làm cách nào lần ra đến tận thôn này? Nhìn đống chân tay cụt còn trên xe ngựa, chẳng lẽ là do cái đó dẫn đường? Hay là do khi đốt đám béo đó mùi lan ra quá rõ? Thôi kệ đi, giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Việc trước mắt là, nếu không được chữa trị ngay, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ không thể giữ nổi phong ấn này. Khi đó, đám kia chắc chắn sẽ lại tìm cách thoát ra, rồi tiếp tục giết chóc không ngừng.
May mà nơi đây vốn hẻo lánh, thêm việc thôn Long Vỹ và các thôn xung quanh đã hoang phế từ lâu, nếu chúng thoát ra, tạm thời cũng chưa gây đại họa. Nhưng mà, chúng sẽ di chuyển! Cho dù không đuổi kịp bọn Hà Đông Lai, chỉ cần còn tiếp tục chạy, sớm muộn cũng tới được nơi đông dân cư, hậu quả không dám tưởng tượng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng đã nghĩ tới đủ kiểu kết cục tồi tệ.
Lại một tiếng sét nổ vang. Nàng hừ một tiếng, ngẩng đầu chửi trời: “Có giỏi thì đi đánh bọn chúng ấy!”
Nàng chống cằm, tức tối ngồi bên ngưỡng cửa, nhìn đám quái vật hung ác mà ngu dốt kia, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ kinh khủng, nhân lúc vẫn còn chút sức lực, phong ấn toàn bộ bọn chúng tại đây. Dù sao yêu thân này cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa, nếu để người ta biết nàng bị độc chết, cả tộc Hộ Môn còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ?! Thà rằng dứt khoát tan biến yêu hồn, mượn sức mạnh của kẻ hấp hối mà tiêu diệt sạch bọn chúng, vậy còn đáng giá hơn!
Không được đến Trường An, không được nổi danh trong cung đình, đến cả mạng sống cũng ngắn ngủi như vậy...
Nếu lúc này bà ngoại hỏi nàng có hối hận không, nàng biết phải trả lời thế nào?
Nàng xoa cái đầu căng nhức, thầm nghĩ, còn trả lời gì chứ, dù sao bà cũng chẳng bao giờ gặp lại nàng nữa. Không gặp thì tốt hơn, khỏi tức đến sinh bệnh.
Một tia chớp xẹt qua, làm nàng khẽ nheo mắt.
Xung quanh hình như bắt đầu nổi gió? Ngoài cái lạnh ra, thân thể nàng còn dần tê dại, có thứ gì đó không lành đang lan từ tim ra, chậm rãi mà đắc ý chiếm cứ từng mạch máu, từng thớ thịt của nàng.
Trong tầm nhìn ngày càng mờ mịt, đám xấu xí kia dường như đông hơn rồi? À, là bóng chồng lên nhau…
Nàng cố gắng lắc đầu, chớp mắt, vẫn là bóng đôi. Tai cũng bắt đầu ù ù ong ong, thật khó chịu chết đi được!
Không được, phải ra tay ngay.
Nàng gắng gượng đứng dậy, nhắm mắt tĩnh tâm, dồn toàn bộ yêu lực còn sót lại vào đôi tay.
Luồng khí cuồng nộ như bão tố bắt đầu xoáy lên từ lòng bàn tay nàng...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.