4.
Khi ánh nắng chói chang một lần nữa bao phủ vạn vật, thì như Đào Yêu đã nói, “cánh cổng" gần như đẩy trấn Long Vỹ đến đường cùng cũng đã âm thầm mở ra.
Trong đời mình, Thạch Thiết Lam chưa bao giờ kinh ngạc đến vậy. Nàng vung tay loạn xạ, liên tục xác nhận trước mặt mình thật sự đã không còn bất kỳ rào cản nào.
Đào Yêu cẩn thận tránh những người nằm trên đất, thong thả bước vào trấn. Cổn Cổn lúc này đã tỉnh táo, không chờ được nữa bèn chạy vọt lên trước dẫn đường, vừa chạy vừa chí chóe hối thúc Đào Yêu đi nhanh lên.
Thạch Thiết Lam theo sát phía sau, nhìn đám người xung quanh vẫn đang mê man, không yên lòng hỏi: “Người bên ngoài là do ngươi làm họ ngất đi, còn trong đó thì sao?”
“Lượng yêu lực đột ngột được phóng thích trong thời gian ngắn rất dễ ảnh hưởng đến sinh vật sống xung quanh. Chỉ bị ngất thôi đã là may mắn rồi.” Đào Yêu nhìn về phía trước, thấy Cổn Cổn đang chạy như bay về phía một căn nhà cũ nát không còn mái: “May mà chỉ là loại yêu quái như nó.”
“Ngươi nói gì?”
“Không có gì, mau đi tìm tiền của chúng ta… không, người.”
Lúc này, ngoài tiếng gió thổi và tiếng động từ mấy người họ, cả trấn Long Vỹ tĩnh lặng như chết, đến cả tiếng ngáy cũng chẳng còn.
Trước ngôi “nhà ma”, Đào Yêu quan sát cánh cửa gỗ phủ đầy dấu vết thời gian. Khi ánh mắt nàng dừng lại ở thứ trông như một nhánh cỏ dại gắn chính giữa cánh cửa, trong mắt lại hiện lên vài phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/3914489/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.