🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

3.
Sòng bạc ngầm, thật sự là ở dưới đất...
Bề ngoài chỉ là một nơi buôn bán đồ nội thất cũ và các loại vật trang trí linh tinh. Đào Yêu phải đi vòng vòng trong cái sân đầy ngổn ngang những thứ lặt vặt mới tìm ra được căn phòng treo tấm biển “Tứ quý như ý”, là nhà bếp của chỗ này.
Nàng vừa định bước vào thì lại có mấy người ủ rũ đi ra, lúc lướt qua nàng ai nấy đều nhìn một cách khó hiểu, trong một nơi như thế này mà thấy một tiểu cô nương, cũng lạ như thấy một con cá đi nghênh ngang trên đất liền vậy.
Đào Yêu chỉ lườm họ một cái rồi lập tức kéo giãn khoảng cách, sợ bọn họ va vào mình, thậm chí chỉ cần tay áo quệt trúng cũng không được. Nửa đêm không ngủ đã đành, còn phải đến tận nơi nát thế này, lại toàn gặp mấy con ma đỏ đen thua đến bốc khói đầu, nàng không muốn bị xui xẻo lây dính! Phì phì phì! Nhà bếp trông thì đúng là một cái bếp tử tế, nồi niêu bát đũa đủ cả, trên xửng hấp còn bày mấy cái bánh bao nguội ngắt. Một ông lão khô đét như củ sen héo ngồi bên bếp lửa lạnh tanh, mí mắt rũ xuống, trông như sắp ngủ gục đến nơi.
Đào Yêu cau mày, bước lên trước nói với ông: “Khách của ông chủ Lợi đến rồi.”
Sợ ông ta tai kém, nàng còn cố tình nói lớn hơn một chút.
Ông lão nhướng mắt liếc nàng một cái, chậm rì rì giơ tay vẫy vẫy.
“Khách của ông chủ Lợi đến rồi đó!!” Đào Yêu không hiểu ý ông ta, tưởng ông ta chưa nghe rõ, bèn lớn tiếng lặp lại.
“Bảo ngươi lùi lại vài bước!” Ông lão lườm một cái.
Thì ra tai ông ta không có vấn đề... Đào Yêu đành phải làm theo, lùi. lại hai bước.
“Lùi nữa!” Mí mắt ông ta lại rũ xuống.
Nàng đành nhẫn nại lùi thêm hai bước nữa.
Thấy khoảng cách vừa đủ, ông lão mới lười nhác nghiêng người, lục lọi gì đó trên bếp, chỉ nghe cách cách vài tiếng, nền nhà giữa ông và Đào Yêu vậy mà tự động trượt mở, lộ ra một đoạn cầu thang cũng tạm gọi là sáng sủa.
Quả nhiên là ở dưới đất... Đào Yêu nhíu mày, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Dù lớn hay nhỏ, hễ là sòng bạc thì đều không tránh khỏi cái không khí hỗn tạp mù mịt, nay lại nằm dưới lòng đất, tiếng hô hào phấn khích xen lẫn tiếng thở dài đấm chân dậm đất càng không kiêng nể gì mà vang vọng khắp nơi. Từng người rơi vào nơi này đều như xé bỏ lý trí và tự chủ cần có trên mặt đất, gần như đem cả mạng sống đặt lên bàn bạc, đánh đổi gia sản để tranh giành một cơ hội chiến thắng mong manh. Những khuôn mặt đang biến dạng trong không khí bẩn thỉu kia chẳng còn giống người, mà giống yêu quái, thậm chí còn xấu xí hơn cả yêu quái.
Cái sự hoạt bát vẫn thường thấy trên bàn bạc ấy, giờ chẳng liên quan gì đến Đào Yêu. Nàng không hề có ý định chen vào hóng hớt, thậm chí còn chẳng thấy hứng thú chút nào. Khác hẳn với nàng lúc đứng giữa đám đông gào khóc muốn thắng tiền, lúc ánh mắt quét qua đám con bạc, trong mắt nàng thậm chí như giấu cả lưỡi dao.
Không ai để ý đến vị khách không mời này, cũng chẳng ai nghe thấy âm thanh leng keng mơ hồ trong cái không gian ồn ào náo loạn này.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nơi cổ tay lại trở nên yên ắng như thường.
Sòng bạc này khá rộng, nàng vừa mới đi được nửa vòng thì chợt cảm giác có người kéo áo mình từ phía sau. Quay đầu lại, thấy một cô gái còn thấp hơn nàng một cái đầu, da trắng thịt tròn, thân hình tròn vo như trái dưa ngọt mọc thêm tay chân. Ăn mặc thì sang trọng nổi bật, phấn son đầy đủ, nhưng cả người lại toát ra vẻ uể oải bệnh tật, ngẩng khuôn mặt rầu rĩ đến sắp chết lên, dè dặt hỏi: “Đào... Đào Yêu đại nhân?”
Đào Yêu quay người lại, đánh giá từ trên xuống dưới, ừ, không sai, là luồng yêu khí này, chỉ hơi loãng một chút.
Chưa kịp trả lời thì đôi mắt to gần như lồi ra kia đã sáng rực lên, cô gái như thấy được cứu tinh, lập tức bám chặt lấy nàng: “Phụ thân bảo ta chờ ở ngoài, đại nhân cuối cùng cũng tới rồi!!”
“Phụ thân ngươi?” Đào Yêu phì cười: “Có con lớn thế này rồi hả…”
“Đại nhân mau theo ta đi gặp cha mẹ, chậm chút nữa sợ là sẽ có chuyện lớn mất!”
Cô gái sốt ruột nắm tay Đào Yêu kéo băng qua đám con bạc trong phòng. Vài khách quen thấy vậy bèn niềm nở chào hỏi: “Lợi tiểu thư bận rộn ghê nhỉ?”
Cô gái chẳng buồn để tâm, chỉ uể oải đáp “Ừ” một tiếng.
Đào Yêu bị đưa tới phía bắc của sòng bạc. Vị Lợi tiểu thư này gấp gáp vén tấm rèm thêu bốn chữ “Đại cát đại lợi, có đi có về” treo trên tường sang một bên, lộ ra hành lang ẩn giấu sau đó. Nàng quay đầu nói: “Đại nhân, mời vào!”
Đúng là yêu quái, nên thích trốn trong mấy chỗ chẳng thấy ánh sáng.
Hành lang dài hơn Đào Yêu tưởng, quanh co bảy ngã tám lối, cuối cùng cũng tới trước một cánh cửa lớn dát vàng, ngập tràn khí tài lộc. Trước cửa còn có hai đại hán vạm vỡ như trâu canh gác, tay cầm rìu lớn trông rất đáng sợ. Thấy người đến là hai cô nương này, bèn vội nghiêng người mở cửa cho họ bước vào.
Vừa bước vào cửa, cảnh tượng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác. Một viên dạ minh châu khổng lồ treo lơ lửng trên cao, ánh sáng toả ra rực rỡ chẳng kém gì vầng trăng sáng. Hoa cỏ, giả sơn, hành lang uốn lượn quanh hồ nước, vài gian nhà ngang dọc nằm giữa khung cảnh đó, tất cả đều xây từ ngọc thạch, màu sắc thanh nhã mà tinh xảo hoa lệ, giống hệt như nhổ cả một toà nhà trong tranh thuỷ mặc đem đặt vào đây.
Nhìn kỹ thêm chút nữa mới phát hiện, cây cối nơi này vốn không hề trổ hoa kết quả, mà toàn dùng vàng ròng và châu báu chế thành những đóa hoa giả, quả giả, gắn khắp nơi lấp lánh rực rỡ, khiến người ta không khỏi líu lưỡi trầm trồ.
Đào Yêu nhìn mà thèm nhỏ dãi... Yêu quái này, quả không hổ danh là kẻ giàu nhất yêu giới, đúng là khiến người ta ghen tị đến đỏ mắt. Hừ!
Lợi cô nương đi trước dẫn đường, bước chân ngắn ngủn lại như chẳng chạm đất, trông hệt một quả bóng tròn nhỏ bị đá bay ra ngoài, nom có phần buồn cười.
So với bên ngoài, nơi chỉ cách một cánh cửa này thì chẳng khác gì chốn bồng lai, thậm chí còn sang quý hơn cả tiên cảnh, khí hậu mát lành dễ chịu, hoàn toàn không giống hang ổ của yêu quái. Đào Yêu vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị, trong lòng không ngừng tính toán xem viên dạ minh châu kia cộng thêm đống bảo thạch kia có thể đổi được bao nhiêu bạc, miệng thì buông lời: “Yên tĩnh thật đấy, chẳng thấy lấy một bóng người. Bình thường chỗ các ngươi chắc phải rộn ràng lắm mới phải? Sao, không làm ăn nữa à?"
“Thật sự là không lo nổi chuyện làm ăn.” Lợi cô nương vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi trên trán, chỉ về phía gian nhà lớn nhất, sâu nhất bên trong, nói: “Đại nhân, cha mẹ ta đang ở trong đó.”
“Ừ. Không cần vội.” Đào Yêu mỉm cười, bàn tính trong lòng đã vang như sấm.
Không phải từng rao là “có tiền thì còn mạng” sao? Không phải dõng dạc tuyên bố “tuyệt đối không khuất phục trước cường quyền” sao? Hừ, la hét cũng ghê gớm đấy, còn tưởng hắn oai phong lắm cơ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.