《Bách yêu phổ 2》
Rất nhanh, da trên người nó bắt đầu khô quắp lại rồi nứt ra.
"Còn muốn ta chuyển lời nào đến ca ca của ngươi không?" Đào Yêu bình tĩnh hỏi: "Hoặc là... gọi nó lên đây."
"Không cần nữa." Thanh âm của nó càng lúc càng nhỏ: "Ngươi chữa bệnh của ta, ta lại không thể làm thuốc của ngươi. Ngươi lỗ vốn rồi."
Đào Yêu mỉm cười, nhìn thấy thân thể nó tan biến, sau đó đó biến thành tro bụi, giống như những đốm sáng li ti trong không khí, rồi bay ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối mịt mù bị cuốn theo cơn gió.
Thục Hồ sau khi chết đi, đều hóa thành một cơn gió, lướt qua nhân gian nơi chúng đã từng bôn ba cả cuộc đời, nghe nói nếu như chạm lên mặt ai đó, thì sẽ có cảm giác như bị hôn.
Những việc lúc sống không làm được, ít nhất lúc từ biệt có thể làm.
Dưới đất là một viên nội đan màu đỏ và một viên đá màu đen.
Cho đến bây giờ, chuông vàng trên tay Đào Yêu vẫn im ắng.
Nó không nuốt nội đan. Mà góicẩn thận cho vào trong túi gấm.Sau đó, không hề do dự ngậm đá Âm Quỷ, vứt lên trên lưng.
Từ đầu đến cuối, không hề có bất cứ biểu hiện kịch liệt nào.
"Đa tạ." Nó đi đến trước mặt Đào Yêu, cúi đầu tạ ơn nàng.
"Chuẩn bị xuất phát rồi sao?" Đào Yêu hỏi.
"Ừ." Nó gật đầu: "Nhân lúc sức mạnh của đá Âm Quỷ tạm thời biến mất, ta phải mau đưa nó về núi Vạn Kiệt."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-2/3698487/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.