《Bách yêu phổ 2》
Tiết tử
"Má phấn hoa đào đều không gặp, gặp gỡ chi bằng đừng gặp gỡ"
.....
"Leng keng, leng keng."
Ánh nắng nhẹ nhàng, gió thu thổi qua, cùng với tiếng chuông thanh thúy, cửa sổ như khung tranh, vừa hay đóng khung lại cảnh sắc mùa thu ngoài cửa sổ.
"Hành cung kiến nguyệt thương tâm sắc, dạ vũ văn linh đoạn trường thanh."[*] Hứa Thừa Hoài vẫn luôn đứng trước cửa sổ chưa từng ngoái đầu lại đột nhiên đọc ra hai câu này: "Tiếng chuông vàng trên cổ tay cô nương nghe thật vui tai."
Nêu ngươi biết tiếng chuông này là âm thanh đòi mạng, thì e là không cảm thấy vui tai nữa đâu... Ma Nha vừa gượng gạo vừa căng thẳng nhìn về phía bộ xương kia.
"Ha ha, không biết nên khen ngươi đọc sách nhiều hay là mắng ngươi không biết nói chuyện." Đào Yêu mỉm cười nhìn chuông vàng trên tay: "Nói chiếc chuông vàng đáng yêu ngoan ngoãn của ta thành thứ đen đủi như thế."
Bộ xương công tử rõ ràng cười ra tiếng, sau đó quay người lại, đôi mắt trống rỗng nhìn Đào Yêu: "Cô nương chi bằng khoan hẵng đi."
"Thừa Hoài." Bách Tri trên vai hắn khó hiểu hỏi: "Họ đi thì cứ để họ đi, sao còn giữ lại làm gì?"
"Suỵt..." Hắn đưa tay lên miệng: "Ta chỉ là có chuyện chẳng thể nhớ lại được, nếu có thêm người, hẳn là sẽ có cơ hội giúp ta nhớ lại nhiều hơn."
Đào Yêu đánh giá hắn, cười hi hi chỉ vào mình: "Nhìn mặt ta dễ khiến người ta phấn chấn tinh thần lắm sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-2/3698391/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.