Chương trước
Chương sau
《Bách yêu phổ 2》

Lúc Đào Yêu rơi xuống đất, nàng chân thật cảm thấy cái gì gọi là hồn phi phách tán, may thay nàng giữ được Ma Nha, lúc quan trọng lấy nó và Cổn Cổn làm đệm thịt cũng không tồi, ít nhất người bị đè đến hoa mắt chóng mặt, còn nhổ ra một viên đá cũng không phải là nàng.

Nhưng mà còn chưa kịp đánh giá tình huống xung quanh, thì một đạo bạch ảnh đột nhiên vọt đến, hai ba lần đem Đào Yêu đánh giá từ trên xuống dưới cẩn thận, chỉ lộ ra một cái đầu, sau đó chớp mắt liền xuất hiện hai to một nhỏ, ba thứ đồ chơi giống như kén tằm.

"Cổn Cổn, Cổn Cổn ngươi không sao chứ!" Ma Nha vừa giãy dụa vừa hét.

Cổn Cổn liều mạng vặn người, cố gắng đem đầu nhô ra nói gì đó với Ma Nha.

"Ngươi hỏi một con hồ ly cũng không hỏi ta, ta rất thương tâm đó." Đào Yêu vừa nói vừa đánh giá bốn bề.

"Ngươi có thể bị sao chứ? Ta và Cổn Cổn suýt chút nữa là bị đè chết rồi!" Ma Nha gồng mình nói.

"Vậy các ngươi nên cảm thấy vui mừng vì hôm nay ta vẫn chưa ăn tối."

"..."

Nơi đây tựa như có một huyệt động thiên nhiên, nhìn bề rộng cũng được mấy trăm thước, trên vách đá cứ cách một khoảng thì có tạc một cái lỗ, bên trong trưng bày các loại đá thủy tinh có thể phát sáng, cho nên ánh sáng cũng không tệ, mà toàn bộ ánh nhìn đều đặt vào đống sách trên đó, số lượng không thể tính đếm, cái gọi là thư hải vô nhai, chính là để chỉ cho cảnh tượng trước mắt này.

Chỗ mà mấy người Đào Yêu đứng là ở giữa đống sách này, cách đó không xa có một giá hoa bằng gỗ, hoa tươi nở rộ, nhìn giống như cả mùa xuân được treo ngay ngắn trên đó.

Nhưng bây giờ là mùa thu, tất cả ngững bông hoa kia đều do giấy màu xếp thành, sinh động như thật, đến cành lá cũng giống như thật.

Dưới giá hoa có đặt một chiếc ghế mây, một nam tử ăn mặc như thư sinh đang nghẹo đầu dựa vào lưng ghế, nhìn tư thái như đang nghỉ ngơi, thanh y trên người vẫn còn mới, trong lòng ôm một cây gì đó xanh mướt, chỉ được một thân, không quá ba tấc, uốn éo như rắn, trên cành có lá, giống như tim người, dưới tán lá là một quả giống như trân châu, một lá một quả, trong suốt trắng muốt. Nếu như hắn không phải là một bộ xương người thì cảnh tượng này nhất định sẽ rất đẹp, hoa tươi rực rỡ, công tử như mộng.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của người dựa trên ghế, Ma Nha khiếp sợ.

Nhưng thứ dọa Đào Yêu không phải là vị công tử xương người mặt y phục kia, mà là ba "nhân kiển" bị cột chặt bên cạnh giá hoa kia, Ti Tĩnh Uyên, Miêu quản gia, không thiếu một người, còn một nam tử trung niên hai mắt bị loét mà nàng chưa từng gặp mặt, nhưng mười phần người này có lẽ chính là ...Lục phu tử rồi!

Ti Tĩnh Uyên giống hệt như người chết, không động đậy gì, Miêu quản gia tuy vẫn đang mở mắt nhưng lại bất động, dường như đã bị nuốt mất hồn phách vậy, Đào Yêu gọi họ họ cũng không trả lời, còn cái tên bị mù kia lại giãy dụa mạnh mẽ nhất, có thể là trước đó đã hét đến hỏng cổ họng, vì thế nên bây giờ mới hét hai từ "cứu mạng" yếu ớt đến thế.

Lúc này đây, sau lưng truyền đến tiếng bước chân ung dung khẽ khàng.

Đào Yêu cố sức quay đầu qua, lại nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi đang nhấc một cái thùng gỗ, tay kia kéo y phục tựa như đồ chơi, cười khẽ đi từ trong bóng tối ra, bên cạnh có một con nhện trắng toàn lông to cỡ cái bồn rửa mặt.

Nhìn rõ mặt người vừa đến, Đào Yêu nhịn không được mà bật cười nói: "Quả đúng là người cũng như tên, cái tên Trùng Trùng này quả thực rất xứng với cô nương."

Một Trùng Trùng mấy canh giờ trước còn nấu canh làm bánh cho nàng ăn, bây giờ đây lại giống như không có chuyện gì đi đến trước mặt nàng cười: "Vốn tưởng người có thể giết được Ám Đao phải rất lợi hại cơ, ai ngờ, các ngươi làm ta thất vọng quá."

Ma Nha sửng người: "Trùng...Trùng Trùng cô nương...sao lại là ngươi?"

"Đợi ta chút, ta chỉnh y phục lại đã."

Nàng cười cười với Ma Nha, nhẹ nhàng đến cạnh giá hoa, đặt thùng gỗ xuống, sau đó luồn y phục vào trên người mình, chăm chút chỉnh lại.

Nhưng y phục này thật sự rất kỳ quái, có mặt có tay có chân, còn có cả bộ râu trắng nữa...căn bản chính là một khuôn mặt mà, vả lại, đó chẳng phải là bộ dáng của Thẩm đại phu sao.

Nàng vừa chỉnh y phục vừa nói: "Ta trước nay vẫn không quen mặt đồ nam tử, vẫn là đồ nữ tự nhiên hơn." Nói đoạn nàng ta cúi đầu nhìn mình, sau đó nhìn hai người Đào Yêu nói: "Một trăm năm này, duy chỉ có bộ y phục này khiến ta hài lòng nhất, giống dáng vẻ mà hắn thích." Nói rồi, nàng lấy một cái rương gỗ từ trong giá hoa, mở ra, đem "y phục" bỏ vào trong, đậy lại, lại đặt rương gỗ về lại chỗ cũ.

"Thuật "Xuyên Nhân" này ngươi tu luyện cũng tính là xuất thần nhập hóa rồi nhỉ, khó trách lại không nhìn thấy chút yêu khí nào." Đào Yêu đánh giá nàng ta: "Yêu quái hiểu được pháp thuật này cũng không nhiều, ai dạy ngươi đó?"

Trùng Trùng cười nói: "Thiên nhân dạy ra. Ta chỉ là thích đọc sách thôi."

"Vậy sao." Đào Yêu cười: "Khó trách ngươi bằng lòng ở lại Lục gia thư viện làm a hoàn, cả Liên Thủy Hương này, đại khái chỉ có Lục gia thư viện là có sách nhiều nhất thôi."

"Cô ta là yêu quái sao?" Ma Nha kinh ngạc trừng mắt nhìn Đào Yêu: "Ngươi thế mà trước đó không thể nhìn ra chút nào sao?"

"Yêu quái có thể tu thành thuật "Xuyên Nhân", so với những yêu quái trực tiếp hóa thành hình người còn lợi hại hơn, sau khi hóa thành hình người cũng không thể triệt để giấu đi yêu khí, yêu quái trực tiếp "Xuyên" qua con người, yêu khí sẽ bị phong ấn hoàn toàn dưới lớp "nhân y" kia, vả lại "nhân y" chỉ cần bị xuyên qua một lần rồi bị nhốt lại hơn mười năm thì pháp thuật đó sẽ tồn tại mãi mãi, còn lại sẽ giống như người bình thường sẽ trưởng thành rồi già đi. Chỉ cần yêu quái này nguyện ý, nó có thể không ngừng luyện chết "nhân y", sau đó dùng các diện mạo khác nhau của con người để sống tiếp. Nếu không có pháp khí chiếu yêu trên tay thì đừng nói ta, cho dù là cái người kia ở nhà chúng ta cũng chưa chắc có thể phát giác ra được, nhất định phải có một thần khí có cấp bậc vô cùng lợi hại mới được."

Trùng Trùng đi đến trước mặt Đào Yêu, ngồi xổm xuống nhìn Đào Yêu bây giờ đã không thể động đậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tán thán: "Nhìn người tuổi tác không lớn, lại có thể biết được thuật xuyên nhân, là ai nói với ngươi?"

"Ta cũng đọc được trong sách thôi."

Đào Yêu cười híp mắt: "Tạng thư nhà chúng ta còn nhiều gấp mấy lần nhà ngươi."

"Thật sao?" Trùng Trùng sáng mắt: "Nhà ngươi ở đâu?"

"Yêu nghiệt." Một tiếng hét vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện không hợp cảnh giữa hai người họ.

Miêu quản gia không biết từ lúc nào hồi thần trở lại, hai mắt bởi vì tức giận mà giống như sung huyết, dường như hắn đang cố dùng ánh mắt để đem Trùng Trùng vạn tiễn xuyên tâm.

Trùng Trùng đứng dậy, quay đầu khó hiểu nhìn hắn: "Miêu tiên sinh, vì sao lại tức giận với ta như thế? Người ngươi nên mắng lẽ nào không phải là lão gia nhà chúng ta sao?"

Nghe nói thế, Miêu quản gia cắn chặt răng, nhìn người bên cạnh, cổ họng giống như bị một hòn đá làm cho nghẹn lại.

"Làm phiền chút, ta đến chậm nên đã bỏ lỡ điều gì sao?" Đào Yêu hiếu kỳ nói.

"Ồ, chính là lão gia nhà ta lúc nào cũng hoài nghi phu nhân và Miêu tiên sinh có tư tình." Trùng Trùng nói chuyện nhẹ nhàng giống như đang nói hôm nay ăn món gì vậy: "Mười năm trước Lục phu nhân hoài thai ba tháng vô tình bị lưu sản, toàn nhờ ta, ồ không đúng, nhờ Thẩm đại phu mới cứu lại được tính mạng của người. Bất quá, nói ra cũng cảm thấy kỳ quái, Lục phu tử và phu nhân trước nay tình sâu nghĩa nặng, Lục phu nhân có hỷ, vốn là chuyện vô cùng tốt, nhưng ta lại phát hiện trên người Lục phu nhân có thuốc phá thai, nghe người nói sáng hôm đó bất quá chỉ uống có một bát canh gà mà thôi, còn là Lục phu tử nấu cho người. Sau lần đó, thân thể Lục phu nhân bị hư tổn, không có cơ hội để làm mẫu thân nữa, ta liền vô cùng có hứng thú với Lục gia thư viện, trong mười năm này, ta đổi hết mấy lần nhân y, từng làm gia đinh, tạp dịch nhà hắn, nhưng làm a hoàn là lâu nhất, bởi vì dù gì ta cũng là nử tử mà."

Đào Yêu cười: "Nói như thế, Trùng Trùng cô nương thực sự rất bận nha, vừa làm a hoàn của Lục gia thư viện, vừa làm Thẩm Đại phu ở tiệm thuốc, đi đi về về chạy mãi vậy có mệt không?"

"Là có chút mệt, nhưng mà đáng lắm."

Trùng Trùng thẳng thắn nói: "Dù gì thì tạng thư của Lục gia nhiều như thế, ta ấy à, đời này thích nhất chính là sách. Ta đến Lục gia là vì để đọc sách, hai là vì hiếu kỳ. Bởi vì tất cả những thứ ta từng đọc trong sách, đều tìm không được đáp án mà ta muốn."

"Đáp án?"

Trùng Trùng bĩu môi: "Vì sao Lục phu tử lại không cần con của mình."

Đào Yêu cau mày: "Vì sao ngươi chắc chắn Lục phu tử là người khiến cho Lục phu nhân không có con? Lúc đó ngươi đâu có làm việc ở nhà họ Lục, cũng đâu quen với họ."

"Lúc ta nói chuyện đứa bé không giữ được nữa, dáng vẻ của hắn rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ trong phút chốc lại lộ ra sự bi thương thống khổ." Trùng Trùng cười cười: "Ta vô cùng hiếu kỳ một phu quân tốt đến thế vì sao lại lộ ra thần tình như thế đối với sự mất đi của đứa con mình. Vì thế ta quyết định đến Lục gia. Thời gian mười mấy năm, ta rốt cuộc cũng tìm được đáp án." Nàng quay đầu, nhìn nạn nhân bị mù sau lưng kia: "Lão gia ở trước mặt mọi người đều tỏ ra rất ôn hòa, người chỉ đem tất cả sự phẫn nộ và oán hận viết ra trên giấy rồi đốt đi. Mà ta trong lúc người vung bút viết, trốn ở bên ngoài cửa sổ và nghe thấy tiếng đầu bút di chuyển."

Đào Yêu trợn mắt thật lớn: "Chỉ nghe tiếng thôi ngươi cũng biết hắn viết gì hả?"

"Ta không chỉ dùng mắt đọc sách, dùng tai cũng được. Dùng tai đọc sẽ nhanh hơn." Trùng Trùng nhún vai: "Hắn ở trên giấy mắng Lục phu nhân không chung thủy, không dứt tình với Miêu tiên sinh, thậm chí còn cho rằng Miêu quản gia đi thăm cố nhân chỉ là giả, mượn cớ để cùng với Lục phu nhân quan hệ bất chính mới là thật. Hắn thân thể yếu đuối, từ sớm đã bị đại phu chẩn bệnh rằng rất khó để có con, tuy rằng tiếc nuối, nhưng còn hơn là nuôi dã chủng của người khác. Dùng từ vô cùng ác độc, đến ta cũng hoài nghi rằng người đang viết kia có phải là lão gia bình thường lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn kia không, nhưng quả thực chính là hắn, hắn đại khái đem tất cả những hoài nghi và phẫn nộ không thể nói với người khác viết hết lại cho chính mình. Sau đó đốt cháy sạch và giả vờ như không có chuyện gì mà sống tiếp."

Nàng cười cười: "Vì thế ngươi xem đi, biết được thuật "xuyên nhân", không chỉ là yêu quái thôi đâu."

"Ám Đao là ngươi đưa cho hắn nhỉ, dùng thế nào cũng là ngươi dạy hắn luôn, đúng chứ?" Đào Yêu nhìn về phía cái cây trong lòng bộ xương mặc y phục bên kia, quan sát tỉ mỉ, thứ này đâu có phải được ôm trong lòng, rõ ràng là mọc ra từ xương cốt của người đó: "Ngươi ở cạnh hắn mười mấy năm, cũng biết tâm tư hắn thế nào, vì sao bây giờ mới hạ thủ với hắn vậy?"

"Ta không có hứng thú gì với việc giết người." Trùng Trùng chậm rãi đi đến trước bộ xương kia, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bộ xương trắng đó: "Lại là một cái mười ba năm mà thôi. Ám Đao mười ba năm kết quả một lần, lấy máu rót vào, có thể sống mãi không chết. Nếu như trong lòng lão gia đã hận phu nhân và Miêu tiên sinh như thế, ồ, còn có Lưu phu tử nữa, hận đến mức muốn hắn chết đi, ta dứt khoát dùng thân phận Thẩm đại phu, tìm một cái cớ để giao Ám Đao và cách sử dụng nó qua cho hắn. Nhưng ta cũng đã nói, thù oán trên đời là chuyện thường tình, là tha cho ngươi một mạng hay là giết người, cũng đều tùy vào hắn. Mà kết quả cũng giống như vô số mười ba năm trước đó, tất cả những có người được Ám Đao, đều không lựa chọn buông tay." Nàng nhìn xuống tất cả mọi người đang nằm dưới đất: "Vốn chỉ muốn một người sống là được, nhưng ta quen dùng máu của những người từng dùng Ám Đao để tưới lên nó. Nếu như ta đã giúp họ hoàn thành tâm nguyện thì họ nên lấy máu thịt của mình để nuôi Ám Đao chứ, cũng không tính là quá đáng nhỉ."

17.09.2020
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.