《Bách yêu phổ》
"Được thôi, Tam Tứ." Đào Yêu cười híp mắt nhìn nàng, Tam Tứ có vẻ rất vui, trong mắt chỉ có mỗi niềm vui đơn thuần khi gặp được bằng hữu.
"Ở đây bình thường chỉ có ngươi với cha ngươi thôi sao." Đào Yêu lại hỏi.
Tam Tứ gật đầu.
"Ngươi ở đây bao lâu rồi."
Tam Tứ huơ tay vẽ một số mười.
Đào Yêu kinh ngạc nói: "Mười năm rồi sao, vậy là từ lúc bảy tám tuổi đã đến chỗ họ làm việc rồi à."
Nàng ta gật đầu.
"Thường ngày ngoài việc cho ngựa ăn ra, thì ngươi có đi ra ngoài chơi không."
Đào Yêu hỏi: "Nơi đây lớn như thế, người lại ít, khẳng định là rất chán nhỉ."
Nàng lắc đầu, viết trên mặt đất: "Phải chăm sóc ngựa cho tốt, nếu không thiếu gia sẽ không vui."
"Cũng không đến nỗi giờ phút nào cũng phải chăm sóc bọn chúng chứ." Đào Yêu bĩu môi: "Thiếu gia nhà ngươi vô lý thật."
Nàng hoang mang xua xua tay, viết: "Thiếu gia rất tốt, thiếu gia ít bằng hữu, hắn thích ngựa."
"Thiếu gia nhà ngươi ít bằng hữu nên coi ngựa là bằng hữu ư." Đào Yêu gãi đầu: "Miêu quản gia có nói thiếu gia tính tình không tốt, cho nên bằng hữu ít cũng đúng thôi."
Nàng ta ngượng ngùng cười, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
Đỏ mặt, có biến.
Cái bộ dáng thiếu nữ hoài xuân này, đương nhiên không thể giấu được đôi mắt tinh tường của Đào Yêu, nàng cảm thấy có hơi hứng thú với vị thiếu gia chưa gặp mặt này rồi đó.
Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-2/3698361/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.