"Tiểu cô nương này vẫn còn sống." Hắn nhìn chằm chặp vào người kia.
"Thế thì đã sao." Ngươi kia nhìn hắn hệt như nhìn quái vật: "Đã bệnh thế này rồi thì sớm muộn gì chẳng chết, cho nó sớm đi đoàn tụ với phụ mẫu của nó còn hơn."
"Nó bây giờ vẫn là người sống." Hắn không có ý buông tay, dùng sức càng mạnh, cho đến khi đối phương kêu lên thảm thiết mới chịu buông tay.
Hắn nghĩ một hồi lấy một viên Kim Sang đan từ trong túi nhét vào miệng của tiểu a đầu, hắn cũng chỉ có mỗi một viên đó thôi, có trị đúng bệnh hay không, có thể cứu mạng hay không hắn không biết được, chỉ biết rằng bây giờ hắn phải làm như thế.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, dưới các loại ánh mắt sửng sốt đang nhìn chằm chặp mình, hắn cõng tiểu a đầu chỉ còn một hơi thở tàn kia đi xa.
"Ta không biết ta còn có thể sống tiếp hay không, ngươi cũng thế, nếu như đã đồng bệnh tương liên vậy thì tạm thời cứ làm bạn đồng hành đi."
Hắn quay đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh lẽo đang nằm trên vai mình thở sâu một hơi rồi đạp tuyết bước về phía trước.
Ngày thứ hai, cô bé tỉnh lại, có thể ăn được rồi.
Ngày thứ ba, cô bé có thể bước đi rồi.
Ngày thứ năm, cô bé có thể chạy rồi.
Trước đây hoàn toàn không cảm thấy Kim Sang đan là thứ hữu dụng như thế, lần này cuối cùng cũng có thể sử dụng một lần rồi, hắn cảm thấy có hơi vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-yeu-pho-2/3698350/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.