Chương trước
Chương sau
Bách Yêu Phổ 2

Tiết tử

"Nếu như có thể quay trở lại, ta mong mình sẽ không gặp yêu quái kia."

****

"Lát nữa ta mà có kêu ngươi chạy thì ngươi nhất định phải chạy, nhớ phải chạy càng xa càng tốt, đừng nghĩ đến ta cũng đừng tiếc nuối chốn hồng trần này." Ma Nha ôm chặt chiếc gùi trúc dựa lưng vào bức tường xám, bên trong gùi trúc cổ một cái đầu hồ ly nhổm lên, sắc mặt vô cùng bi ai: "Nghe rõ rồi chứ, Cổn Cổn, ngươi nhất phải sống một cuộc đời thật tốt. Tay của Đào Yêu trước giờ rất thối, khẳng định là thua sạch rồi, sau đó có lẽ nàng ta sẽ bán ngươi và ta đi để trả nợ." Nói đoạn, cậu nghẹo đầu nhìn vào cửa hàng có ghi ba chữ "Hỷ Lạc Cư" ở cách đó không xa thở dài ngao ngán: "Cuộc sống đúng là chẳng dễ dàng gì."

Trong không khí thoảng qua tiếng phụ hoạ như u linh của Liễu công tử: "Đúng thế, gió thu đi cùng với di ngôn, thật sự rất hợp cảnh. Tiểu hòa thượng ngươi nhanh đi tắm rửa cho sạch sẽ, lát nữa Đào Yêu chắc chắn sẽ bán ngươi trả nợ cho coi."

"Hừ hừ, có khi nàng ta sẽ bán Liễu công tử nhà ngươi đi làm canh thịt rắn cũng mên, trên đời này còn có chuyện xấu xa gì mà Đào Yêu không làm được nữa chứ."

"Không không, chúng ta sớm đã thương lượng xong chuyện này rồi, bán ta để nấu canh thịt rắn là chuyện quá mức không thực tế, dù sao thì cũng chẳng có cái nồi nào lớn như vậy cả."

"Hai ngươi thực sự từng thảo luận chủ đề kỳ quái này rồi ư."

Đầu thu ở Đế Đô, người đông như cửi, hàng hoá phong phú, dù cho ở trong mùa hoa rơi hoa tàn này cũng không hề cảm thấy ảm đạm thê lương. Già trẻ gái trai đi qua đi lại tuy không phải là gia đình giàu có gì thế nhưng y phục lại rất chỉnh tề, tính tình thì chính trực rộng rãi. Bốn bề chỉ thấy khu chợ phồn hoa, mấy gian hàng khách đến tấp nập như mây, các tiệm hoa quả, hàng cá tôm buôn bán không kịp trở tay. Trước khi đến đây đã nghe danh giang sơn Đại Tống là vùng đất trọng điểm, nhân khẩu nhiều hơn trăm vạn, giàu có khắp thiên hạ, hóa ra không phải chỉ là khoác lác.

Nhưng mà vẫn còn chưa kịp nghiêm túc thưởng thức vẻ đẹp của Đế Đô thì cái nàng Đào Yêu không có tiền đồ kia lại vào "Hỷ Lạc Cư" đầu phố, bên trong Hỷ Lạc cứ, gian trước mở cửa hàng tạp hóa, hậu đường lại mở sòng bạc, việc làm ăn giống như gió được mùa. Sớm đã nghe danh vùng Đế Đô này nghiêm cấm đánh bạc, tuy thế nhưng lúc nào cũng có những con người có một tinh thần bất khuất không sợ chết hoặc là những con người có chỗ chống lưng và bối cảnh ở đằng sau, che che đậy đậy mà làm cái nghề này.

Còn việc vì sao một ngươi từ phương xa đến như Đào Yêu lại biết đến nơi này, thực sự không cách nào giải thích được. Nhưng mà đại khái cũng giống như đạo lý của mấy con sâu rượu từ xa đã có thể nghe thấy mùi rượu vậy, nàng ta ắt hẳn là từ sâu trong cốt tủy phát ra âm thanh thúc giục gì đó nên mới biết đường vào, trước khi đi vào còn đẩy Ma Nha đến góc tường bắt cậu ngồi đợi, còn nói mang theo kẻ trọc đầu thì chắc chắn sẽ thua.

Trong lòng Ma Nha thầm phỉ nhổ, nói giống như không mang theo cậu vào thì không thua ấy. Sau khi rời trấn Thiên Thủy, ba người, một hồ ly qua núi vượt biển, dừng rồi lại đi, đi rồi lại dừng, từ mùa hạ cho đến đầu thu, cuối cùng cũng bình an vô sự đến được trái tim của Đại Tống, Đế Đô Biện Lương. Có trời mới biết được trên người Đào Yêu còn thừa lại bao nhiêu tiền lộ phí, dù sao thì cậu vẫn có thể xác định là Bảo Châu mà Chiếu Hải đưa cho nàng vẫn còn, nghe nói một viên bảo châu có thể đổi được vạn lượng vàng, nhìn theo bóng lưng của Đào Yêu biến mất sau cánh cửa "Hỷ Lạc Cư", Ma Nha có một cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt, cái tên phá gia chi tử này, mười phần là không thể giữ được tiền rồi.

Vừa nghĩ đến viễn cảnh nàng ta thua sạch rồi sau đó vô sỉ cười cười bảo cậu đi hóa duyên, Ma Nha lại cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng, nhưng nhìn thấy thời thịnh thế trước mắt cậu lại cảm thấy sự đặc sắc của sinh mệnh trong thế giới này, rồi lại không nhịn được mà muốn sống tiếp.

Cổn Cổn cũng tràn ngập sự hiếu kỳ và thưởng thức đối với tòa thành này, trên đường đi đến đây, thời gian nó ngủ gật cũng ít hơn nhiều so với nơi khác, lúc nào cũng hứng thú bừng bừng nhổm lên khỏi chiếc gùi trúc, thò chiếc đầu ra nhìn trái ngó phải, cảm giác như có ngắm bao nhiêu nhìn bao nhiêu cũng chưa thấy đủ vậy. Dù gì thì nó cũng không còn nhớ điều gì, trước khi uống thuốc của Đào Yêu, câu nói cuối cùng của nó là: "Ta vẫn muốn sống tiếp, để được nhìn ngắm thời thịnh thế này." Và giờ đây nguyện vọng này đang được thực hiện.

Sắp đến giờ chiều nhưng Đào Yêu vẫn chưa ra. Dòng người ở đầu phố vẫn tấp nập như thế, nam thanh nữ tú đi qua đi lại tỏa ra đủ loại mùi hương khác nhau, mùi của phấn son, mùi của dược thảo cứ quanh quẩn trong chiều tà khiến cho người ta dễ dàng trở nên mơ hồ. Một hàng đèn lồng dần dần được thắp sáng, lấp lánh như biển sao. Không có lệnh giới nghiêm ràng buộc, cuộc sống ban đêm ở Đế Đô từ lúc những ngọn đèn từ từ sáng lên kia bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

"Đói quá" Ma Nha sờ sờ bụng, nói với không khí: "Liễu công tử, chi bằng ngươi."

"Không muốn." Liễu công tử lập tức ngắt lời cậu: "Nuôi ngươi là trách nhiệm của Đào Yêu."

"Ta muốn ăn bánh nướng."

"Kêu Đào Yêu mua."

"Ta muốn ăn bánh bao chay."

"Kêu Đào Yêu mua."

"Ta muốn ăn bánh Bách Hoa."

"Ở đây làm gì có bánh Bách Hoa."

"Không có sao?" Ma Nha khịt mũi: "Vậy sao ta lại ngửi thấy từng đợt mùi thơm ngọt ngào thế này, giống như mùi của hoa."

Dưới bức tường trừ cậu và Cổn Cổn ra thì không có người khác, phía đối diện là gian hàng bán tấm lót giày của một bà lão, quả thực là không hề có bất cứ thứ gì liên quan đến bánh Bách Hoa cả, thế nhưng nhưng trong không khí lại vương vít mùi hương hoa thơm ngọt ngào. Tuy rằng cậu rất đói nhưng mà vẫn chưa đói đến mức hoang tưởng như thế này, chỉ là mùi hương này không quá nồng nặc mà nhàn nhạt như có như không, dương như cố ý dường như vô tình lướt quá khứu giác của cậu.

Liễu công tử thở dài nói: "Ngươi nói mùi gì cơ."

"Mùi gì."

Lời của Ma Nha còn chưa dứt thì cửa lớn Hỷ Lạc Cư đã mở ra, một bóng người cười cười vui vẻ đột nhiên xuất hiện, huơ tay huơ chân chạy về phía họ, chiếc váy đỏ trông như áng mây bị thiêu đến cháy rực hiện lên cực kỳ rõ ràng trong đêm tối.

"Tiểu hòa thượng Liễu công tử, ta thắng rồi ta thắng rồi ta thắng tiền rồi." Một túi bạc kêu leng keng đang nảy lên nảy xuống trên tay Đào Yêu, nàng dùng sức lắc qua lắc lại giống như bên trong đó chính là hạnh phúc cả đời của nàng vậy, giống như là nếu không đắc ý thì không thể sống tiếp vậy.

Thật là đáng sợ, Đào Yêu thế mà lại đánh bạc thắng rồi.

Ma Nha và Liễu công tử trong lòng vô cùng kinh ngạc, khi Đào Yêu bước đến cách hai người họ chưa đến mười bước, một nam tử nhỏ thó không biết từ đâu chui ra lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giựt lấy túi tiền của Đào Yêu, hệt như sấm sét chạy xuyên qua con hẻm phía trước.

Sự buồn vui trong chốn nhân sinh này chính là dễ dàng bị thay đổi như vậy đấy, nụ cười trên môi Đào Yêu vẫn còn chưa kịp tắt, túi tiền trên tay đã không còn, khi bản thân nàng vẫn đang trong tình trạng "ta là ai ta đang ở đâu, lúc nãy có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không" thì Ma Nha đã gấp gáp chỉ và phía sau nàng hét lớn "tiền tiền tiền cướp tiền của ngươi rồi."

Đào Yêu chớp chớp mắt... Sau đó quay người đuổi theo. Ma Nha cũng vội vàng cõng Cổn Cổn theo sau, vừa chạy vừa sốt ruột nói: "Liễu công tử, ngươi nhanh đuổi theo giúp nàng ta đi."

"Cũng đâu phải là tiền của ta."

"Nhưng nếu như nàng không còn tiền vậy thì không phải sẽ dùng đến tiền riêng của ngươi sao."

"Ồ... Vậy thì đuổi theo nhanh lên."

Mọi người xung quanh nhao nhao ghé mắt nhìn ngó, không biết mấy con người vừa chạy vừa la to hét nhỏ này đang làm cái quỷ gì.

Tên trộm kia chạy rất nhanh, thành thạo rẽ trái quẹo phải ở trong mấy ngõ hẻm, nếu như không phải Đào Yêu lấy tốc độ và sự kích động như muốn đuổi về hạnh phúc cả đời thì chỉ sợ đã sớm bị bỏ lại đằng sau rồi.

Đào Yêu đuổi theo tên trộm càng lúc càng gần, chỉ sợ một khi hắn vừa biến mất ở một ngã rẻ ở con hẻm thì khó mà đuổi theo kịp nữa. Nhưng mà nàng đã chạy đến thở không ra hơi rồi, đời này của nàng chính là chưa từng phải dùng tốc độ nhanh như thế để chạy bao giờ.

"Bắt trộm." Nàng thở hồng hộc hét lớn, nhưng chẳng có người qua đường nào chịu giúp đỡ. Tùy tiện đưa cái chân ra ngáng đường hắn một cái cũng được mà, nhưng mấy người qua đường đều chỉ vội né qua một bên, biểu cảm trên khuôn mặt giống như kiểu "tôi không biết có chuyện gì xảy ra, đừng có làm hại tôi."

Đào Yêu tức giận liều mạng tăng tốc đuổi theo, tên trộm kia thấy chạy mãi mà cũng chưa thể cắt đuôi nàng bèn dồn sức nhảy lên bờ tường. Chỉ là chưa chạy được mấy bước một chân đã trở nên mềm nhũn, rơi xuống dưới đất cùng với một xâu tiền.

Một nam nhân dáng người thon dài thẳng tắp đừng đối diện với bức tường bên dưới, trên eo giắt trường kiếm, áo choàng xám che đi y phục đen như mực, hai loại màu sắc này kết hợp với sương mù trôi lơ lửng khiến cho mỗi một hành động của hắn trong đêm cực kỳ khó chú ý.

"Hắn, hắn cướp tiền của ta." Đào Yêu cuối cùng cũng chạy kịp đến hiện trường, thở hồng hộc chỉ vào tên trộm đang ngồi dưới đất: "Trả, trả tiền."

Nam nhân kia không nói gì cũng không rời khỏi chỉ bình tĩnh nhìn Đào Yêu đang thở hồng hộc như chó bên này.

Thấy tình hình trước mắt, tên trộm vặt kia lập tức móc ra một cây dao găm, lồm cồm bò từ dưới đất dậy, vung loạn xạ về phía nam nhân trước mắt mà hét: "To gan, dám chặn đường tài bảo của ông đây." Nói đoạn, thẹn quá hóa giận đâm về phía nam nhân kia.

Khoảnh khắc đó Đào Yêu chỉ nghe thấy tiếng kiếm rút khỏi vỏ rồi đặt về lại, sau đó đai quần của tên trộm có lẽ bị đứt rồi, cái quần rộng thùng thình rớt "xoạc" một tiếng xuống đất để lộ ra đôi chân trần.

Nam nhân hờ hững nói: "Ông của ông đây đã sớm bị chôn dưới lòng đất rồi."

"Ai ôi, cái mông xấu quá vậy." Đào Yêu vội vàng che hai mắt lại.

Tên trộm hít vào một hơi lạnh, cây dao găm rơi xuống đất, hắn hoang mang kéo quần lên rồi hoảng loạng chạy biến mất, chạy được mấy bước lại cảm thấy ấm ức, quay đầu lại mắng: "Có ngon thì đừng có chạy, đợi ta đi gọi huynh đệ đến xử các ngươi."

"Ta không đi." Thân thể nam nhân kia vững như đá, biểu cảm trên khuôn mặt cũng giống y hệt như tảng đá không khác: "Một nén hương có đủ để cho huynh đệ của ngươi đến chưa."

"Được được, ngươi cứ đợi đấy." Tên trộm nói xong rồi chạy biến đi.

Đào Yêu vội lên phía trước nhặt lấy túi tiền, mở ra xem thử mới yên tâm ôm vào trong lòng, thở dài một hơi.

"Cảm ơn nha." Nàng híp mắt cười với nam nhân kia: "Ta còn tưởng Đế Đô tình người bạc bẽo nữa, không có ai có hăng hái làm việc nghĩa nữa chứ."

Bây giờ mới nhìn rõ được gương mặt của nam nhân này, tuổi tác khoảng tầm ba mấy chưa đến bốn mươi, mỗi một đường nét trên gương mặt đều giống như được tạc ra từ sự ưu ái của ông trời vậy. Mũi cao như núi thẳng tắp, đôi môi anh tuấn, tuy rằng mắt chỉ có một mí nhưng mà đôi mắt như vậy có lẽ chính là cái gọi là mắt phượng trong truyền thuyết đây rồi, đuôi mắt khẽ nhướng, thần quang nội liễm, một chút nếp nhăn năm tháng của độ tuổi này như được khảm trên gương mặt kia, không những không thấy già mà còn thể hiện ra nét đẹp của sự thành thục, một vẻ đẹp rất khó để diễn tả được bằng lời, nét đẹp này không chỉ là vẻ đẹp bên ngoài mà còn có sự trầm tĩnh của năm tháng và khí độ của một người sự từng trải, cộng với sát khí lúc ẩn lúc hiện được ẩn sâu bên trong.

"Quả nhiên dáng dấp xinh đẹp mới là đại thúc, còn dáng dấp không đẹp thì chỉ có thể là đại gia." Đào Yêu nhìn khuôn mặt người trước mắt đến xuất thần, lời nói ra còn chưa đi qua não.

Nam nhân nhìn nàng khẽ ho hai tiếng, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm: "Cô nương nhà lành sẽ không đến sòng bạc."

Một lời như đao này lập tức kéo hồn phách của Đào Yêu trở lại, nàng trừng mắt hỏi: "Sao ngươi biết ta đến sòng bạc."

"Thắng liên tiếp năm ván, tiếng hét khiến nóc nhà muốn lật tung lên, muốn không chú ý đến cũng khó." Nam nhân thở dài một hơi.

"Nhưng ta đâu có thấy ngươi."

"Người đánh bạc đương nhiên không nhìn thấy người không đánh."

"Xí, ngươi không đánh bạc thì đến sòng bạc làm gì."

"Không liên quan đến ngươi."

"Đừng có hiểu lầm, ta đây chẳng phải là người thích lo chuyện bao đồng, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Đi thôi, có duyên thì gặp lại."

Đào Yêu mím môi, vừa muốn rời đi lại quay người nói với người kia một câu: "Cứ xem như ta là cô nương con nhà không tốt đi, đừng có mà nhớ thương ta đó."

Nam nhân lắc lắc đầu,yên lặng nhìn nàng rời đi.

Chưa đi được hai bước thì nàng lại dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói lớn: "Đại thúc, có thời gian thì đi xem đại phu đi, ta thấy ngươi bệnh tật quấn thân, chỉ sợ không được lâu nữa." Nói đoạn nàng lại nhìn qua bên cạnh hắn, trong khoảnh khắc ánh mắt tựa như có hơi hiếu kỳ.

Nam nhân kia khẽ cau mày.

Không phải đang trù ẻo hắn mà là người này thực sự có bệnh, có khi còn là bệnh nặng.

Nhưng mà, có liên quan gì đến Đào Yêu nàng chứ, nàng chỉ chữa trị cho yêu quái thôi.

Đối diện, mấy người Ma Nha mồ hôi đầy trán cuối cùng cũng đuổi kịp, Đào Yêu mỉm cười, đi nhanh về phí bọn họ.

Đến Đế Đô quả thực là một lựa chọn đúng đắn, phong thủy đất đai tốt, không những thắng được tiền mà còn gặp được một đại thúc xinh đẹp như thế, không kém gì với lôi thần đại nhân cả.

Đêm đầu tiên ở Đế Đô, đối với Đào Yêu mà nói quả thực là vô cùng hoàn mỹ.

Còn cái chuyện bị cướp tiền kia... quên đi, cùng lắm thì sau này bớt khoe giàu lại là được rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.