Kỳ Phong thấy nụ cười sáng bừng như nắng xuân của Hạo Phong, trong lòng cũng vui lây. Nhưng hắn vẫn cảm giác có một bức tường ngăn cản không cho niềm vui ấy được trọn vẹn. Nghĩ mãi chẳng thông, hắn quyết định gạt sang một bên, nhìn chàng và nói:
"Hôm nay có vẻ đệ rất vui. Ta chưa từng thấy đệ vui như vậy."
Hạo Phong ngước nhìn khoảng trời đêm lung linh ánh sao, mỉm cười thật hạnh phúc:
"Rất lâu rồi mới được đắm mình cùng thiên nhiên. Thật thoải mái. Huynh... không thấy vui sao?"
"Dĩ nhiên là có, chỉ cần đệ vui, thì ta cũng vui."
Hạo Phong lại tiếp tục nói, ánh mắt ngập tràn ước mong:
"Đệ muốn nhìn thấy non sông gấm vóc muôn vàn cảnh đẹp. Đệ muốn đến vùng sa mạc khô cằn đầy nắng gió. Còn có biển cả xanh biếc rộng lớn nữa."
Rồi nụ cười chợt tắt trên môi chàng, hàng mi cong rũ xuống buồn bã:
"Nhưng... có lẽ chỉ là mong muốn thôi."
Kỳ Phong thấy chàng trở nên ủ rũ, liền lên tiếng nói:
"Ta sẽ dẫn đệ đi."
Hạo Phong mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn. Hắn tiếp tục nói:
"Dù có khó khăn cách mấy, sẽ có một ngày... ta dẫn đệ đi tới những nơi đó."
Chàng nghe hắn nói vậy, cảm động đến sống mũi cay xè. Dù biết đó chỉ là những lời hắn muốn an ủi chàng mà thôi, nhưng chàng vẫn mong giữ lại trong tim một chút hy vọng nhỏ nhoi:
"Nếu được vậy thì hay biết mấy."
Mải mê trò chuyện, cá cũng đã chín, hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556089/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.