Kỳ Phong đi ba năm trời, chỉ còn vài ngày là được về cung, ai ngờ chưa kịp quay về đã gặp Hạo Phong trong tình huống nguy nan như thế này. Hắn cho gọi Lâm Y đến, nói khẽ:
"Mau đi tìm bọn Thạch Đầu dẫn đến đây. Đồng thời kiếm một chiếc xe ngựa rộng rãi, trải nệm êm ái, chăn phải đủ giữ ấm. Ngày mai xuất phát đưa Hạo Phong về cung.”
Lâm Y đi rồi, Kỳ Phong mới kể cho Hạo Phong nghe về việc chàng bị hạ cổ. Chàng nghe xong hết sức ngạc nhiên:
"Mẫu phi của đệ là do bị người ta hại?"
Kỳ Phong gật đầu, thở dài nói:
"Bà không những bị người ta hại, mà hiện tại, còn liên lụy đến đệ."
Hạo Phong trầm ngâm, vẫn không tin được sự thật. Là kẻ nào nhẫn tâm ra tay độc ác?
"Nói cho ta biết, có phải ba năm nay, đệ thường xuyên ngã bệnh, mỗi lần ngã bệnh lại lâu khỏi hơn bình thường không?"
Hạo Phong suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"Đúng là thường xuyên mệt mỏi. Nhưng đệ chỉ nghĩ là do làm việc quá sức. Ai ngờ…”
Kỳ Phong nghe đến đây, bỗng nổi giận đùng đùng:
"Đệ còn biết mình làm việc quá sức? Nếu ta không gặp đệ, thì cho đến chết đệ vẫn nghĩ do mình làm việc quá sức có đúng không?”
Hạo Phong thấy mình lỡ lời, bèn im bặt, cúi đầu nghe mắng. Lâu ngày gặp lại, Kỳ Phong quá là hung dữ rồi. Hắn lại nói:
"Cho đến khi tìm được kẻ nào hạ cổ, đệ không được phép đi ra ngoài làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556056/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.