Ánh nắng nhạt màu phủ lên thân mình nam tử áo trắng vẫn còn say giấc nồng. Cơn gió mát lành của buổi chiều vờn quanh rèm mi đang bao phủ lên mắt phượng. Cảm giác ươn ướt, nhột nhạt trên gương mặt khiến chàng khẽ nhíu mày.
Một con hổ trắng khổng lồ vươn nhẹ thân mình, đưa chân trước khều nhẹ vào má chàng.
Hạo Phong giật mình tỉnh giấc, thấy sắc trời dần chuyển màu, vội đứng lên.
“Mày không gọi chắc tao ngủ quên mất.”
Chuyện đêm hôm ấy là một nỗi ám ảnh đối với Hạo Phong. Nên sau khi từ Hoả Quốc quay về, chàng đã nói với Kỳ Phong:
“Huynh cứ để ngựa của đệ lại và về trước đi. Đệ sẽ về sau. Phụ hoàng có trách phạt thì đệ sẽ tự chịu.”
“Đệ muốn đi đâu?”
“Đi thăm một vị bằng hữu.”
“Lại à con hổ đó sao?”
Hạo Phong lắc đầu.
Kỳ Phong cảm thấy hụt hẫng. Ba năm cách biệt, tuy khoảng thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng từ bao giờ, trong thế giới của Hạo Phong đã có những chuyện mà Kỳ Phong không thể hiểu được. Tuy đã gần kề da thịt, nhưng dường như chàng và hắn ngày càng cách xa nhau, khiến hắn như phát rồ. Hắn muốn điên cuồng chiếm giữ chàng ở bên mình, ngày ngày kề cạnh, mặc kệ thế thái nhân tình. Nhưng với tình hình hiện tại, nếu Kỳ Phong vẫn nhất mực ép buộc, thì sẽ càng làm mọi chuyện tệ hơn. Hắn đành cúi mặt thở dài:
“Ta ở làng Thanh Hoa đợi đệ.”
Hạo Phong không trả lời, lạnh nhạt thúc ngựa quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556035/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.