Sau khi bọn người kia bỏ đi, cậu bé Tiểu Quang liền chạy tới đỡ cha của mình lên:
“Cha... cha không sao chứ?”
Người cha bị đánh thừa sống thiếu chết, mặt mũi bầm dập, không nhấc nổi một cánh tay, chỉ thoi thóp nói:
“Tiểu... Quang... con không hận cha sao?”
Tiểu Quang lắc đầu nguầy nguậy:
“Con không hận cha! Không có cha, con đã chết từ lâu rồi. Vì vậy... giờ cha muốn bán con để gán nợ, con sẽ không từ chối.”
Trên gương mặt huyết nhục lẫn lộn của gã ngập tràn nỗi ăn năn:
“Con đúng là đứa trẻ ngốc. Cha không còn mặt mũi nào để nhận con nữa. Ba ngày sau, hãy để bọn họ đánh chết cha đi còn hơn. Con và bà cùng nhau về quê, phải chăm sóc bà thật tốt.”
Gã nói rồi yếu ớt nhìn bà lão:
“Mẹ... con xin lỗi... Là con u muội bị đồng tiền làm mờ mắt, đã đối xử không tốt với mọi người. Tiểu Quang là một đứa trẻ thiện lương, đã làm con tỉnh ngộ rồi. Mẹ tha thứ cho con...”
Hai mắt bà lão giờ đã nhoè đi vì khóc quá nhiều, liền nói:
“Nếu Tiểu Quang đã tha thứ cho con, thì mẹ còn gì để nói nữa. Dù gì thì nó cũng là máu mủ ruột thịt của con.”
Nói rồi bà hướng Hạo Phong cầu xin:
“Ân công, lão xin ngài, cứu hắn được không?”
Hạo Phong nhìn tình trạng thảm hại của người nọ, tiếng khóc nhói lòng của hai bà cháu khiến chàng không nỡ bỏ mặt, cuối cùng quay sang Thạch Đầu:
“Thạch Đầu đại ca, giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556021/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.