Kỳ Phong giận rồi, suốt đêm hôm đó, hắn không thèm nói chuyện với chàng, mà giữ bộ mặt lạnh băng. Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Hạo Phong nghĩ, giận cũng tốt, như vậy chàng không cần phải đau đầu tìm cách tránh né hắn nữa. Mặc dù hôm qua... dưới cơn mưa đó, chàng đã từng xiêu lòng muốn ngả vào vòng tay hắn. Nhưng khi dứt cơn mưa, thì đầu óc lại trở nên tỉnh táo lạ thường. Chàng nhận ra, đã đến lúc tỉnh mộng rồi.
Vi Hàn nhìn ra sự khác thường giữa hai người, tò mò hỏi Thạch Đầu:
“Hai người đó sao vậy? Mới hôm qua còn bám dính nhau, giờ lại ngoảnh mặt làm ngơ rồi?”
Thạch Đầu nhún vai lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng thực ra gã biết rất rõ. Vì hôm qua trong cơn mưa nặng hạt đó, gã đã chứng kiến tất cả. Từ lâu dù không ai nói ra, nhưng gã cũng ngầm hiểu tình cảm giữa hai vị điện hạ không hề giống như tình huynh đệ thông thường.
Cùng lúc đó bên ngoài có tiếng la và tiếng bước chân dồn dập:
“Trương y sư! Trương y sư!”
Một người hớt ha hớt hải chạy tới:
“Nhờ ông xem bệnh giúp mẹ tôi.”
Trương y sư vừa đứng lên, ai ngờ lại thêm hai ba người nữa xuất hiện, nhờ ông xem bệnh.
Mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, mưa gió liên miên, người già trẻ nhỏ thi nhau đổ bệnh. Một mình Trương y sư và hai thầy thuốc trong thôn lo không xuể.
Tuy không biết khám bệnh, nhưng đọc toa và phân loại thuốc, chăm sóc bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2556016/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.