Vết thương của Mặc Phong không trúng chỗ hiểm nhưng mất máu khá nhiều, lại chịu quãng đường xa xôi nên khi đến Hoả Quốc, bệnh tình càng lúc càng trầm trọng. Cơ thể khi nóng khi lạnh, mê man không tỉnh. Thuận vương buồn bực hướng thái y quát:
“Thế nào rồi? Đã hai ngày trôi qua, tại sao vẫn chưa hạ sốt?”
Thái y run rẩy quỳ xuống:
“Xin bệ hạ đừng quá nôn nóng. Vị công tử này trước khi tới Hoả Quốc đã bị thương. Hơn nữa do không quen với khí hậu nóng bức ở nước ta nên bệnh tình mới trở nặng. Nhưng không phải không thể hồi phục. Thần sẽ dốc hết sức mình ạ!”
“Nếu ngày mai hắn vẫn không tỉnh, thì coi chừng chức thái y của ngươi!”
Khi thái y đi rồi, Thuận vương mới tiến đến gần Mặc Phong. Gã cúi xuống, đưa tay khơi nhẹ chiếc cằm của hắn, ngón tay nhẹ xoa đôi môi nhợt nhạt:
“Bổn vương đưa người về không phải trở thành phế vật. Nếu còn không tỉnh, đừng trách bổn vương làm chuyện đồi bại, rồi ném ngươi giữa sa mạc.”
Chẳng biết có phải vì nghe lời đe doạ của Thuận vương hay không mà Mặc Phong khẽ nhíu chân mày. Sóng mắt lay động, gã buông tay ra, vẻ mặt mong chờ. Nhưng gã đành thất vọng khi hắn lại tiếp tục chìm vào hôn mê. Thuận vương không hiểu tại sao nỗi khó chịu cứ gia tăng không có điểm dừng, chân đá mạnh chiếc giường rồi hầm hầm bỏ đi.
Ngày hôm sau, Mặc Phong tỉnh lại. Khung cảnh trước mắt vô cùng lạ lẫm. Chăn màn được làm từ vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-y-duoi-khom-quynh-hoa/2555978/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.