Kim Liên vừa được người dân cởi sợi dây thừng buộc tay và cả thân ra, gương mặt ả chứa tia hoang mang, thân thể lại còn run sợ. Ả lục rục vội chạy tới trước mặt Liêu Cửu.
"Tiểu thư..., phải... phải làm sao đây?"
Khi mà xung quanh họ đã chất gần đầy đám dân thành hóng chuyện. Chuyến này Liêu Cửu muốn lùi không được, tiến cũng chẳng xong, ả ta dần kinh sợ tột cùng.
Phải làm sao đây? Bị tát trước đám hạ dân này ả ta chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao? Còn nữa, chuyện này ngày mai chắc sẽ lan truyền cả khắp kinh thành, chưa biết chừng có người lại đổ thêm dầu vào lửa. Tới lúc đó đâu chỉ mất thể diện, đến danh tiếng của ả cũng sẽ bị bại hoại.
Nhìn chủ nô kia do dự, có người mất kiên nhẫn cất lời: "Còn chần chừ gì hả! Hạ tiểu thư đã nhân nhượng lắm rồi bây giờ còn không chịu nhận hình phạt."
Hạ Ban Sương, nhân nhượng cái rắm. Ả căm hận con người này.
Còn nhận hình phạt? Ả là đại tiểu thư đấy! Nghĩ gì mà muốn phạt là phạt? Nhưng trước thế ép của một vòng người xung quanh, Liêu Cửu biết sợ biết khó thoát. Chợt ả nhìn lên Hoàng Khí Cần, gương mặt mềm mại xinh đẹp bỗng rơi nước mắt. Ả tiến tới cầu xin.
"Cần ca ca, cứu muội. Muội không làm gì sai hết, cứu muội với Cần ca ca. Muội không muốn danh tiếng bị hủy."
Hoàng Khí Cần nhăn mày nhìn nữ nhân ngu xuẩn này, tình thế đã không thể xoay chuyển rồi còn không chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-xa-giam-cam/3404863/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.