Ngày hôm sau trời trong nắng vàng. Hoàng Diệp Liên váy áo thướt tha hướng qua chiếc cầu mây bước về phía căn nhà trúc. Nhìn thấy Dạ Xuyên đang đọc sách trong phòng, tâm tình vô cùng thư thái ổn trọng chẳng mảy may lo lắng chút nào cho cái kẻ bị hắn hạ phạt đang chạy bán sống bán chết ở ngoài kia. Diệp Liên có phần ngỡ ngàng. Hắn trước đây không phải vậy. Dạ Xuyên mà nàng biết dù lạnh lùng nhưng chưa từng tàn nhẫn chèn ép kẻ cô thế bao giờ. 
Dạ Xuyên huynh đã thay đổi rồi. 
Khẽ an tọa bên chiếc ghế gỗ đối diện. Qua mặt bàn vuông Diệp Liên thấp giọng trong veo: "Lãnh sư huynh, lúc đến đây muội nghe các môn đệ bàn tán rằng huynh lại trách phạt tiểu tử kia." 
Mắt vẫn chăm chú dán lên cuốn sách, giọng nói không nặng không nhẹ vang lên: "Phải." 
"Lãnh sư huynh, tiểu tử đó lại gây ra họa gì khiến huynh giận dữ đến vậy. Chạy quanh Trúc Lâm Phong ba mươi vòng đối với một thiếu niên phàm nhân là điều không tưởng. Chưa từng ai thực hiện được đã vắt kiệt sức ép tim mà chết rồi. Huống hồ tiểu tử ấy đã chạy suốt từ sáng hôm qua đến giờ, tha được thì nên tha cho y đi sư huynh. Nhìn y thực tội nghiệp." 
"Tiểu Liên muội, chuyện ta dạy dỗ đồ đệ muội tốt nhất đừng xen vào. Nếu đến đây để nói lời vô nghĩa muội hãy rời chân cho." 
Diệp Liên nhíu mày cảm thấy có điều gì đó bất thường trong cách hành xử của Dạ Xuyên. Hễ mỗi lần nhắc tới tên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554714/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.