Tại phủ đệ của pháp sư, trong mật thất. Hoàng Diệp Toàn ngồi sau đàn tế, khoanh chân giữa đồ hình lục giác. Nhang thắp trên lư hương đột nhiên bùng cháy, âm binh trong bảy lọ thủy tinh kêu la ai oán thét gào, phút chốc nhả hồn Thích Tử Sa loãng thể bốc cháy đen sèo sèo một mùi khét lẹt cực kì khó chịu. 
"Phụt." 
Bụm máu đỏ thẩm từ miệng pháp sư văng xuống đồ hình lục giác. Tay ôm lồng ngực gã nghiến răng thều thào, ánh mắt vẩn đục màu nâu sẫm. 
"Lãnh Dạ Xuyên. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, đệ chờ mà nhặt xác nó đi." 
.... 
Hai canh giờ sau tại Hương Vân cốc, tiếng chim hót lích rích trong vòm lá xoan đào bên hông nhà. 
Trong phòng. Trên giường Thích Tử Sa chậm mở mắt, đồng tử giãn căng như muốn vỡ nứt ra. Y nhìn thấy sư phụ gục ngất bên cạnh. Lồng ngực của hắn toàn máu, máu đỏ tươi thấm loang mảnh y trắng tinh như tuyết một mảng tan thương. 
"Sư phụ!" 
Bật gào lên con tim như vụn vỡ nát tan tiểu yêu lay gọi Dạ Xuyên một mực ôm lấy đầu hắn vào lòng, tâm trí loáng thoáng nhớ lại sự việc ban nãy ở ngỏ sau chính mình đã xuống tay đâm hắn một nhát, máu dây trên người mình chính là máu của hắn, chính là máu của hắn - người y yêu thương nhất. Sao có thể? Tại sao chứ? 
"Ta sao có thể lấy mạng ngươi, ta yêu ngươi hơn cả bản thân mình. Thật điên mất thôi. Sư phụ ngươi mau tỉnh lại. Ngươi đừng chết. Van 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554348/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.