Trong cánh rừng trúc âm u mờ ảo, có một nam nhân cao lớn lạnh lùng ngồi bên đàn tế điều khiển lũ ma binh, nam nhân ấy không ai khác chính là pháp sư Yên Đô Hoàng Diệp Toàn. 
Nói gì mà đạo cao một thước ma cao một trượng. Suốt bao nhiêu năm qua lần nào gã cố công gắng sức cũng đều nhận về thất bại ê chề đó thôi. Dù cho đêm nay đã điều động toàn bộ thủ hạ đắc lực, vận tận sức nhưng kết quả vẫn không ngoại lệ. 
Lừng phừng lừng phừng... 
Nhang trong lư hương đột nhiên bùng cháy đến tận chân nhang rồi vụt tắt ngấm, một bụm máu đen ngòm từ khóe miệng gã văng phụt xuống đất, từ trong màn đêm u tối có hàng trăm tiếng gầm rú rít gào chờ tới, chẳng mấy chốc gạo muối trắng cùng đồ cúng văng loạn, cốc rượu cùng bát đựng vật thực bể nát tan tinh. 
Hoàng Diệp Toàn tay ôm ngực, tay cầm phất trần vội đứng phắc dậy quất loạn vào màn đêm u tối, miệng không ngừng rống gào: 
"Toàn một lũ ăn hại, cút, cút hết cho ta. Cút hết cho ta." 
"Lãnh Dạ Xuyên, giá nào đêm nay ta cũng không về tay không đâu. Đệ chống mắt lên mà coi." 
(Chuyển cảnh) 
Lúc này tại khuôn viên Tàm viện, nam nhân bạch y phân thân hợp nhất, cổ cầm cùng sáo trúc hóa lại bằng hạt đậu gọn gàng trong ống tay áo. Dạ Xuyên hướng chúng môn đệ không khỏi xót xa. 
"Ưu nhi con mau đi gọi mọi người nơi phòng dược đến đây." 
"Dạ, sư phụ!" Tử Ưu vâng lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554318/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.