Dạ Xuyên ngồi xuống vươn tay ôm thỏ con lên đặt trong lòng, cẩn thận vệ sinh băng bó vết thương đỏ máu. Vật nhỏ run rẩy mắt ngấn nước. Biết nó đau nam tử càng nhẹ nhàng hơn, ôn nhu chất trong đáy mắt.
"Thỏ con à, mi sống ở đây ư. Mi có biết chủ nhân cái hang động này đi đâu rồi không?"
Ân nhân có chất giọng thật trầm ấm êm ái. Vật nhỏ vểnh tai nghe đôi mắt ngọc bỗng chốc long lanh xoe tròn. Chẳng hiểu ân nhân đang nhắc tới ai, chủ nhân hang động này chẳng phải chính là nó sao. Nó từ cánh rừng ngoài kia ngao du ngắm cảnh mà phát hiện ra hang động này, liền xí luôn làm chỗ ở. Cơ mà trong hang có sẵn vật dụng nói không chừng trước đây từng có người ở qua rồi cũng nên.
Ân nhân người té ra quay về đây tìm kẻ đó sao? Kẻ đó trông thế nào có đẹp giống như người không. Nói đi, biết đâu gia ta đây từng thấy qua.
Vật nhỏ chép chép miệng chi trước quơ qua quơ lại nheo mắt nhìn đối phương phát ra tiếng nói cùng biểu hiện. Thế nhưng nam tử ấy nào có hiểu ngôn ngữ của loài thú bày vẻ mặt nghệch ra rồi bỗng chốc lắc đầu phì cười.
"Thiệt tình, ta sao lại nói chuyện với một con thỏ chứ, cũng lảng quá rồi."
Dạ Xuyên tay to như chiếc nấm hương khổng lồ xoa đầu vật nhỏ ấn ấn xuống.
Vật nhỏ rung rung bộ lông cưỡng không nổi lòng bàn tay vừa ấm vừa mềm của đối phương bèn ngẩng mặt lên đem chóp mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554306/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.