Nửa canh giờ sau mọi người rời đi cả rồi. Chỉ còn mỗi Thích Tử Sa vẫn ngồi bên cạnh Dạ Xuyên. Việc chăm sóc hắn y đương nhiên phải dành lấy.
Chúng môn đệ từ khi biết rõ mối quan hệ của hai người trong lòng cũng ngầm thừa nhận còn dấy lên chút ngưỡng mộ ghen tị với tiểu sư đệ được sư phụ yêu thương.
Thế nhưng trải qua sự việc lần này nói không chừng sư phụ sẽ không còn coi trọng tiểu sư đệ nữa. Dù sao y cũng là một nạn nhân mà thôi. Nếu ngày đó y nghe lời ngoan ngoãn ở lại Trúc Lâm Phong thì tốt biết mấy. Sư phụ cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng tới mức này.
Mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong rất giận Tử Sa nhưng cũng cảm thấy y rất đáng thương. Trước khi rời đi chỉ đành vỗ vai y ngậm ngùi mà tặng cho mấy từ bảo trọng. Trải qua sự việc lần này thật khó để chấp nhận, sư phụ tỉnh dậy khéo sẽ đuổi tiểu sư đệ rời khỏi nơi đây cho mà coi.
Tiếng thở dài thườn thượt. Mọi người rời đi cả rồi không gian liền rơi vào yên ắng.
Thích Tử Sa ngồi bên mép giường lặng yên nhìn nam tử tuấn lãng đang mê man ngủ sâu, này mắt này môi nhợt nhạt tiều tụy đi không ít. Tử Sa đau hốc mắt đỏ hoe.
Y nhớ tới ban nãy ở vương cung Yên Đô sư phụ đã ôm lấy mình khi suýt trượt chân ngã xuống bậc thang. Bề ngoài rõ ràng rất hận nhưng trong lòng để tâm tới y vô vàn. Mảnh vải y khoác trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vuong-thuong-tien/2554302/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.