Thư Minh hạ mi, mím môi cười, nói nhỏ,“Đừng ở chỗ này, chúng ta đi về phòng.”.
Tiêu Lâm cắn nhẹ vành tay hắn nói,“Ta ôm ngươi trở về.” Dứt lời liền hạ người giơ tay ôm Thư Minh vào trước ngực, Thư Minh lúc này rất thoải mái ôm lấy hắn, ra vẻ dặn dò nói “Cẩn thận đừng quăng ta ngã.”.
Tiêu Lâm đảo mắt, đưa hắn ôm càng chặt, cố ý nịnh nọt nói “Tuân lệnh, Lăng đại tướng quân!”.
Hai người bọn họ từ khi hoài thai cho tới nay cũng chưa từng làm gì, vì luôn bận tâm đứa nhỏ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nay con đã muốn năm tháng, thở thành thai ổn định, Thái y cũng nói chuyện phòng the không ngại, Tiêu Lâm nghẹn đến hôm nay mới dám mở miệng cầu hoan.
Hắn đem Thư Minh ôm trở về phòng đặt lên giường, ôn nhu nói,“Ta đi đóng cửa sổ lại.”.
Lăng Thư Minh nằm ngang trên giường, lấy tay chống đỡ đầu, mỉm cười nhìn Tiêu Lâm đóng cửa, tâm nói hắn thật là không biết xấu hổ, giữa ban ngày liền khởi dâm tâm, lại cảm thấy buồn cười, hai người thế nhưng lại cảm giác giống nhau, giống như mối tình đầu của người bình thường, tim đập liên hồi, hắn ẩn ẩn cũng sinh ra chút khẩn trương chờ đợi.
Tiêu Lâm cũng không nhảy trên giường, hắn đứng trước bình phong, đôi mắt như thu thủy thật sâu nhìn Thư Minh. Ngón trỏ ở thắt lưng chuyển vài cái, áo choàng liền rơi xuống.
Thư Minh bị kiềm hãm, nhưng lại cảm thấy cả người khô nóng, hắn cắn môi dưới, hô hấp trầm trọng vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vu-mot-thach-lang/2160535/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.