Chương trước
Chương sau
Lăng Thư Minh luôn ngủ đến thần trí không rõ, khó phân biệt sớm tối, cơ hồ luôn luôn mê man. Bất quá, vô luận khi nào hắn mở to mắt, đều thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Lâm. Khuôn mặt diễm sắc, gương mặt bạch ngọc dường như mang theo một tầng bụi, đôi mắt cũng là xanh tím một mảnh, cằm nhọn lại cơ hồ làm cho hắn thoạt nhìn tiều tụy không chống đỡ nỗi, tựa hồ bệnh nhân là Cảnh vương gia chứ không phải hắn.

Mới vừa rồi, Tiêu Lâm uy hắn uống xong một chén gà hầm táo đỏ, hắn vừa mới nằm xuống, chợt nghe bên tai truyền ra tiếng thở dài đều đều.

Nghe kĩ, như là Cảnh vương đang ngủ.

Hôm nay, tinh thần hắn tựa hồ khỏe hơn, tò mò nheo lại ánh mắt, theo khóe mắt lén nhìn, quả nhiên gặp người nọ ngã vào giường, xem ra, thật sự ngủ thực sâu.

Trách không được Tiêu Lâm! Đã nhiều ngày, hắn là cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ Thư Minh, mệt nhọc, ngay tại giường chỉ nghĩ trong chốc lác, nay xác thực đã đến cực hạn.

Lăng Thư Minh ánh mắt dừng ở vạt áo Tiêu Lâm, trên vạt áo đều là dấu nhợt nhạt, hẳn là dính lại khi uy hắn uống canh hay uống thuốc.

Thế nhưng ngay cả quần áo cũng chưa đi đổi sao?

Lông mi thật dài nhắm chặt, che lấy đôi mắt của Lăng Thư Minh, thần sắc kia đúng là mờ mịt cùng bất đắc dĩ.

Cảnh Vương gia vì cái gì lại xuất hiện tại nơi biên thùy hoang vắng này, chỉ cần ngẫm lại trước khi hắn sung quân Cảnh Vương gia vài lần ám chỉ muốn cứu giúp mình là có thể đoán được. Bất quá hắn hiện tại cố ý tránh khỏi đáp án rõ ràng này, căn bản không đi phỏng đoán tâm ý của Cảnh Vương gia.

Lại thêm một phen khổ nhục kế này, không biết vì cái gì.

Lăng Thư Minh bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt đến cực điểm, nhìn Cảnh vương ngủ liền cảm thấy chán ghét.

“Đông!” Tay phải nâng lên đến, hung hăng ở trên giường đánh một quyền.

“Thư Minh!”.

Tiêu Lâm bừng tỉnh, bất chấp trái tim đập thùng thùng như trống, liền vọt tới bên cạnh nhìn Thư Minh,“Ngươi xảy ra chuyện gì? Đau ở đâu, chỗ nào không thoải mái?”.

Lăng Thư Minh cũng không nhìn hắn, nhìn đỉnh giường thản nhiên nói,“Cảnh Vương gia đi nơi khác nghỉ ngơi đi.”.

Tiêu Lâm thầm mắng chính mình một câu, sao lại nằm ngủ!

“Ta ngay tại nơi này chăm sóc ngươi, người khác ta lo lắng. có khỏe hơn không? Xem mặt sắc tốt hơn rất nhiều.” Hắn dùng tay sờ trán Lăng Thư Minh,“Ba” một tiếng, mu bàn tay bị đẩy ra.

Thư Minh nghiêng đầu nói “Ta đã tốt lắm.”.

Ân, khí lực còn lớn! Tiêu Lâm cười khổ một chút, ôn nhu nói,“Ngươi vẫn sốt nhẹ, ta xem xem có sao không?” Dứt lời, cũng không quản có thể bị đánh hay không, mu bàn tay liền nhanh chóng hướng đến cái trán Thư Minh.

Thư Minh cũng không dự đoán được hắn thế nhưng lại tiếp tục sờ đến, chưa kịp phản ứng, tay hắn đã muốn thu trở về.

“Cuối cùng hạ sốt. Muốn hay không ngồi dậy a?”.

Hắn vừa nói như thế, Thư Minh thật đúng là muốn ngồi, chính là còn không đợi hai tay hắn dùng sức, cả người liền rơi vào ôm ấp của Tiêu Lâm. Tiêu Lâm ở phía sau hắn khoát thêm một áo ngủ bằng gấm, ôm lấy hắn làm cho hắn ngồi xuống, ôn nhu hỏi,“Như vậy được không? Có hay không không thoải mái?”.

Thư Minh vốn tức giận việc hắn ôm mình, kết quả còn không đợi hắn phát tác, người ta sớm quy củ làm xong hết thảy. Hắn nghẹn một hơi, chỉ gật gật đầu.

Tiêu Lâm nhìn sắc mặt hắn, đã sớm biết trong lòng hắn nghĩ gì.

Mà nếu chính mình chính là bởi vì sợ Thư Minh hiểu lầm liền cái gì cũng không làm, hắn không muốn. Hắn sẽ hiểu lầm, vậy đừng làm cho hắn hiểu lầm là được.

“Muốn hay không lại uống canh?”.

“Hay là ăn một chén chúc?”.

“Có chỗ nào không thoải mái? Ta giúp ngươi xoa bóp?”.

Thư Minh không để ý hắn, không thèm nhìn. Tiêu Lâm liên tục hỏi vài câu nhưng không được trả lời liền yên lặng. Vừa lúc Thư Minh không nhìn hắn, hắn không kiêng nể gì đánh giá.

Ân, sắc mặt quả thật tốt hơn rất nhiều, bất quá vẫn là gầy lợi hại. Vừa rồi thời điểm ôm hắn, xương sườn cách một lớp áo đều có thể chạm tới.

“Thư Minh, ta đã gọi người đưa giải dược tới đây. Ra roi thúc ngựa, nếu không sai chắc còn mười ngày nữa sẽ tới.”.

Mi mắt xốc lên, con ngươi đen bình tĩnh, Tiêu Lâm một trận vựng huyễn.

Lăng Thư Minh nhìn hắn như vậy, chỉ càng làm cho hắn muốn hung hăng ôm người vào lòng hôn một phen. Hắn ở lòng bàn tay nhéo thật mạnh, cười nói,“Sao nhìn ta?”.

Nhìn thấy trên mặt Thư Minh đã muốn tức giận, hắn lại nói,“Ta lo lắng ngươi, đến gấp, không mang ở trên người. Ngươi chớ có trách ta.”.

Thư Minh thở dài, thùy hạ đôi mắt,“Đa tạ Vương gia ban thuốc.”.

Tiêu Lâm nhíu mày,“Thư Minh, ngươi đây là còn ngờ gì ta sao? Ta đã làm sai, hại ngươi bị thương, ngươi cho ta sửa đổi có được không?”.

Sửa đổi?

Thư Minh nhớ tới mấy tháng này, nội lực mất đi một nữa, thể xác và tinh thần đều tổn hại, không phải Cảnh vương hắn muốn vậy sao? Kỳ thật hắn làm như thế cũng không có gì đáng trách, nếu muốn tính, không bằng tính chính mình không hay ho.

Bỗng dưng nghĩ đến công lực bị ức chế ở Vương phủ, cũng nhớ đến chuyện bị hắn kê đơn vũ nhục.

Một đêm hoang đường, nhưng lại hoài thai Lân nhi, lại vô duyên bỏ lỡ.

Giống như đùa cợt hắn [hoa trong gương, trăng trong nước], không thể làm khác. Hắn nhịn xuống bi thương nói,“Vương gia không cần cùng ta dây dưa, Vương gia không có làm sai chuyện gì.”.

Tiêu Lâm biết hắn nhớ tới chuyện kia, lập tức cũng không dám bắt buộc hắn, chỉ phải nột nột nói,“Sau này, ngươi sẽ tốt thôi. Hiện tại, cứ đem thân thể mình dưỡng hảo.”.

Hắn hận không thể quỳ gối bên ngoài cửa, nói một ngàn một vạn lần thực xin lỗi, hận không thể làm cho thời gian lưu chuyển, tuyệt không làm chuyện dâm loạn kia, nhưng mà giờ hắn chỉ có thể âm thầm nhẫn nại, đem xin lỗi hối ý đều giấu ở trong lòng, chờ người nọ thấy rõ thiệt ý cùng thành ý của hắn lần này.

“Thư Minh, ta thiếu ngươi cái gì, đều nói với ta. Cũng nguyện ngươi tái tin tưởng ta một lần.”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.