Cả người giống như vừa được đưa vào nước sôi, lại được tẩm qua nước đá đông lạnh; cắn chặt khớp hàm, vẫn là không khắc chế được cả người run run, tiếng khớp xương vang vọng rõ ràng bên tai; thân mình tựa hồ nặng ngàn cân, cả người giống như đang bị rơi trên không trung, giữa không trung chao đảo, gân mạch đều cảm thấy đau.
Sau đó, như là đã rơi xuống mặc đất, Lăng Thư Minh còn chưa kịp nghĩ gì, cơn đau đớn đã hướng tứ chi mà truyền đi. So sánh với những đau đớn lúc trước, loại này đau càng sắc bén, hoàn toàn, giống như bị cây đao sắc bén cắt vào da thịt, giống như cây kim bén nhọn đâm vào thất kinh bát mạch.
Toàn thân đều đau đớn, duy chỉ có tâm trống rỗng một chút cảm giác cũng không có, chết lặng một mảnh.
Cẩn thận nghe, ngay cả tiếng tim đập cũng không.
Ta là đã chết sao?
Lăng Thư Minh hỏi chính mình, bỗng dưng đầu ngón tay chạm được một mảnh tơ lụa, hắn chậm rãi sờ soạng, đó là loại tơ thượng hạng.
Cố gắng mở mí mắt cứng ngắt, một vầng sáng ấm màu da cam lúc sáng lúc tối óng ánh long lanh, thật vất vả mới ngưng trụ tầm mắt, nguyên lai là ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, mà bên cạnh có một người ngồi, máy tóc dày đen như lịa chảy xuống khuôn mặt như quan như ngọc, người kia im lặng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Thư Minh chậm rãi nắm chặt tay, đầu ngón tay dùng sức ở lòng bàn tay nắm chặt một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vu-mot-thach-lang/2160444/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.