Tiểu Du Du…
Mí mắt Thập Diệp khẽ giật giật, đây là cái xưng hô không đứng đắn gì thế này?
“Tiểu Du Du” kêu chít chít hai tiếng, dùng mông —— hẳn là cái mông rồi – Thập Diệp không quá xác định —— ủn ủn vào chiếc rương đằng sau, sau đó bên trong chiếc rương bay ra một đạo tử quang, xoay một vòng trên không trung, rồi bay lửng lơ trước mặt Bạch Hiên, nhìn kỹ lại thì đó là một phong thư màu tím, chữ viết phía trên mơ hồ toả ra bạch quang: “Côn Luân Mạch, Quân Thiên Bộ, Giác Túc Khu, Bạch Vô Thường Bạch Huyên nhận thư”.
Bạch Hiên mừng rỡ, nhận lấy phong thư, hai ngón tay mở miệng phong bì ra, nheo một mắt nhìn vào bên trong.
Cục màu đen kia lảo đảo đi vài bước, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hắc Diệp, nghiêng đầu “chít” một tiếng.
Thập Diệp lui về phía sau nửa bước.
Cục đen tiến lên hai bước: “Chít chít ”
Thập Diệp: “Bần đạo dập đầu rồi. ”
Ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, hình dáng của Cục màu đen kia đột nhiên lớn lên một vòng, giống như tiểu động vật xù lông, vèo một cái nhảy dựng lên đụng vào người Thập Diệp, Thập Diệp kinh hãi, nghiêng người tránh được một đòn hiểm, vừa quay đầu, cục màu đen giống như gậy pháo xông về phía, nói lúc nhanh lúc chậm, một tay Bạch Huyênđột nhiên xuất hiện, giống như diều hâu bắt gà con nắm chặt lấy cục màu đen kia…
Biểu cảm của Bạch Huyên thoạt nhìn rất khó chịu, mày ngang miệng méo, giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vo-thuong-da-ba-ngay-roi-chua-den-cau-hon-ta/2524082/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.