”Chuyện gì xảy ra vậy?” Bạch Huyên hỏi.
”Đạo trưởng!” Miêu Tam Nương khẩn trương.
Thập Diệp nhíu mày, hắn cũng không hiểu lắm. Cỗ yêu khí kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó ngay lập tức liền biến mất… không, không phải biến mất, mà là lần nữa bám vào bên ngoài thân thể Tinh Nhi. Thập Diệp móc ra thêm một tấm thanh minh chú, lúc này, hắn đặt ở vị trí cách trán Tinh Nhi sáu tấc, yêu khí không xuất hiện, mặt ngoài Thanh Minh vẫn còn dính chút minh quang sót lại. Thập Diệp cầm trong tay xem xét tỉ mỉ, ánh sáng này rất kỳ lạ, làm cho người ta có một loại cảm giác mềm mại, còn có thêm mấy sợi tơ lẫn trong đó.
Rất giống với tia sáng gặp phải khi bị lạc trên núi trước đó.
Bạch Huyên nhíu mày: “Cảm giác này thì hẳn là thần quang, không đúng, nhưng độ sáng lại có chút không thuần khiết, như thế nào trong thần quang còn lại còn vương yêu khí? Cái này cũng kỳ quái quá đi, chẳng lẽ trên đời này còn có quái thai bán thần bán yêu…. a a?! ”
Thập Diệp và Bạch Huyên liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Tứ Trà.
Tứ Trà trừng mắt hai con mắt lưu ly, khẽ nghiêng đầu: “Meo? ”
”Nhóc mèo, quan hệ giữa ngươi và Tinh Nhi rất tốt?” Bạch Huyên hỏi.
Tứ Trà: “Ta và Tinh Nhi là bằng hữu tốt. ”
”Ngươi bắn ra chút thần quang cho ta xem.”
Tứ Trà giật mình, mặt mèo không biết vì sao có chút nhăn nhó: “Hiện tại? Ở đây à?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vo-thuong-da-ba-ngay-roi-chua-den-cau-hon-ta/2524062/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.