Thập Diệp vô cùng quen thuộc với nhiệt độ cơ thể của Bạch Huyên, cảm giác giống như ngọc thạch nằm trong lòng bàn tay nóng bỏng, trong sự ấm áp tinh tế mang theo sự mát mẻ nhàn nhạt.
Nhưng bây giờ bàn tay này lại lạnh như băng một cách khác thường, dọc theo xương quai xanh một đường trượt xuống, còn có cảm giác trơn nhẵn mơ hồ.
Biểu cảm mơ màng của Bạch Huyên trong ngực, thân thể mềm mại dán vào hắn, dưới da thịt trơn bóng lộ ra ánh sáng màu hồng phấn, giữa môi răng khẽ lẩm bẩm tên hắn: “Thập Diệp… Thập Diệp…”
Thanh âm kia cực kỳ triền miên, quả khiến cho người ta ý loạn tình mê, nhưng ánh mắt Thập Diệp lại càng lúc càng lạnh, ngoại trừ thời khắc đối diện sinh tử ra thì Bạch Huyên cơ hồ không bao giờ gọi tên hắn, càng không có khả năng dùng thanh âm kiều diễm như vậy. Càng tồi tệ hơn chính là, hắn cảm thấy rằng cơ thể mình đang bị giam cầm bởi một sức mạnh vô hình nào đó.
Thập Diệp híp mắt lại, bất động thanh sắc mặc cho ngón tay Bạch Huyên chậm rãi trượt xuống, hắn lặng lẽ bấm quyết, gọi ra một lá bùa kẹp ở đầu ngón tay.
Tay Bạch Huyên đã sờ đến ngực hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi sờ vòng quanh, giống như là trêu chọc, lại giống như vuốt ve.
Khóe môi Thập Diệp khẽ giật: “Bạch… Huyên…”
Hắn vẫn có thể phát ra âm thanh!
Chỉ là thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, phảng phất như vừa nuốt khan, Bạch Huyên đầy vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vo-thuong-da-ba-ngay-roi-chua-den-cau-hon-ta/2524015/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.