Chương trước
Chương sau
 Quả Kỳ Lân?

  Thập Diệp còn nhớ hình là là thức ăn mà Nhiêm Trùng thích nhất, ngoài ra… hắn nhìn thoáng qua biểu cảm vặn vẹo của Lôi Đoan và Bạch Huyên, quyết đoán đưa ra suy luận.

  Đó chắc chắn không phải là loại trái cây đứng đắn gì.

  Bạch Huyên sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thăm dò hỏi: “Tỷ, tỷ lại coi trọng ai sao? Cư nhiên ngay cả quả Kỳ Lân ngàn năm cũng dùng đến? Chẳng, chẳng lẽ tỷ rốt cục cũng muốn xuống tay với vị ở Côn Luân mạch kia rồi…”

  Bạch Trạc hừ lạnh một tiếng, bàn tay bổ ra một luồng gió sắc bén xẹt qua da đầu Bạch Huyên, Bạch Huyên nhất thời cảm thấy khiếp sợ, không dám ho he thêm nửa chữ.

  Lôi Đoan vô cùng thức thời rút mình vào bóng tối.

  Thập Diệp: “Dám hỏi Bạch Trạc điện hạ, quả Kỳ Lân này là…”.

  Thập Diệp còn chưa nói hết, Bạch Huyên đã che miệng hắn lại: “Ha ha ha, đây là chuyện riêng của Diêm La điện hạ, chúng ta làm cấp dưới thật sự không tiện hỏi nhiều, ha ha ha.”

  Nói xong, Bạch Huyên nhanh chóng ở trong lòng bàn tay Thập Diệp viết vẽ gì đó, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào thịt mềm trong lòng bàn tay, vừa mềm lại vừa ngứa.

  Thập Diệp giật mình, nắm chặt ngón tay Bạch Huyên, nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.

  [Ngươi làm gì thế? ]

  Bạch Huyên liếc mắt nhìn Thập Diệp, rút ngón tay ra tiếp tục kéo mu bàn tay Thập Diệp lại.

  Thập Diệp lúc này mới ý thức được, Bạch Huyên đang cố gắng truyền tin tức gì đó ở trong lòng bàn tay hắn, cho nên mới ngưng thần phân biệt thật tỉ mỉ, hẳn là mấy chữ.

  [Quả này có thể làm người của thần tộc loạn tính. ]

  Quả nhiên không phải là loại trái cây đứng đắn!

  ”Đây là dùng cho tiềm nhiệm Diêm La điện hạ Bạch Loan dùng.” Bạch Trạc nói.

  Lôi Đoan: “Cái gì?!”

  Dưới chân Bạch Huyên hơi khuỵu xuống, vội vàng đỡ lấy thắt lưng: “Lão đầu đã tuổi đó rồi còn dùng nữa sao?”

  Thập Diệp: “Cựu Diêm La điện hạ thật đúng là… Lão đương ích tráng…”(*)
(*càng già càng dẻo dai; gừng càng già càng cay; tuổi cao chí càng cao.

  Bạch Trạc dùng ánh mắt “bùn nhão không trét được tường” để nhìn Bạch Huyên: “Sách hơn sáu trăm năm của người đều đọc vào trong bụng chó hết rồi hả, trong cái đầu nhỏ bằng quả táo của người không thể chứa được thứ gì đứng đắn hơn sao?Sơn Hải Vạn Sinh Lục”, chương năm ngàn ba trăm bốn mươi chín, đoạn thứ bảy mươi tám nói cái gì?!”

  Ánh mắt Bạch Huyên mơ màng: “Ách…”

  Bạch Trạc: “Quay về ta phải kêu Ngũ Đạo dạy thêm cho ngươi!”

   “Ngàn vạn lần đừng! Ta muốn suy nghĩ, nghĩ lại…” Bạch Huyên vò đầu thành ổ gà, ánh mắt trông mong nhìn về phía Thập Diệp.

  Thập Diệp bất đắc dĩ: “Nhân giới chưa từng nhìn thấy cuốn sách này.”

  Bạch Huyên lại nhìn Lôi Đoan nhe răng trợn mắt: “Ngươi vừa mới tham gia khảo hạch lên chức trung thần, khẳng định còn nhớ rõ!”

  Lôi Đoan biểu cảm vạn phần vặn vẹo, giống như đeo một cái mặt nạ thống khổ. quả Kỳ Lân ở Âm sơn mạch rất quý, trăm năm một mới có một trái chín, thịt quả giòn tan, khẩu vị cực tốt, nhưng hạt có hơi độc, Thần tộc ăn nhầm thì không khống chế được mà loạn…Khụ.”

  Bạch Trạc: “Tiếp tục đi.”

  ”Quả Kỳ Lân ngàn năm là loại nổi bật trong số đó, trong ngàn vạn quả không tìm ra được quả thứ hai, gặp nhân duyên mới có thể sinh ra được một quả, chỉ có thể gặp không thể cầu, thịt quả có thể làm cho sương cốt mọc lại, thịt thối rữa cũng có thể sống lại, độc tính hạt quả lại rất yếu, lấy Tam Muội Chân Hỏa luyện thành nước, là loại thuốc dẫn không thể thiếu của Thần Sinh đan.” Lôi Đoan vỗ ót, giống như muốn đem thứ trong đầu vỗ ra: “Thần Sinh đan là… là do thần y Đỗ Bính luyện ra. Có thể chữa trị thần quang bị hư hỏng cực độ của Thần tộc. Ta chỉ nhớ được chừng đó.”

  Bạch Trạc nhìn Bạch Huyên: “Tiểu tử, nghe hiểu chưa?”

  Sắc mặt Bạch Huyên thay đổi: “Thần quang của lão đầu tính ăn mòn rất cao?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

  Bạch Trạc: “Lớn tuổi, thân thủ quá chậm, lúc bình loạn vô tình bị đánh lén.”

  Bạch Huyên: “Là ai?! Ta đi xử hắn!”

  ”Xương cốt đã thành tro, một đám cặn bã không quan trọng.” Bạch Trạc nói: “Chỉ là thần quang chữa trị rất tốn công sức, ta tìm khắp Tam Giới, cuối cùng cũng thấy trong ổ Nhiêm Trùng này phát hiện một quả Kỳ Lân ngàn năm, hiện tại chỉ thiếu một đại phu.”

  Sắc mặt Bạch Huyên cuối cùng cũng hòa hoãn vài phần, suy nghĩ một chút nói: “Tỷ đang muốn tìm Đỗ Bính chuyển thế?”

  Bạch Trạc thở dài, gật gật đầu.

  Bạch Huyên: “Kiếp thứ mấy rồi?”

  Bạch Trạc: “Kiếp thứ sáu.”

  Bạch Huyên lại tiếp tục gãi đầu.

  ”Sao thế?” Thập Diệp suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ vị Thần y Đỗ Bính này cũng giống như hồn thế của Chu Thanh Nguyệt, xảy ra vấn đề?”

  ”Vấn đề không phải ở Đỗ Bính, mà là…” Sắc mặt Bạch Huyên đều muốn nhỏ ra nước mướp đắng: “Chung Quỳ.”

  Thập Diệp: “…”

  Cái quái gì vậy?!

  *

  ”Kỳ thật ta ở Thiên Đình từng nghe nói một tin đồn.” Lôi Đoan vẻ mặt thần bí nói: “Minh giới quỷ vương Chung Quỳ cùng một hồn thể từng có cừu oán dây dưa năm đời năm kiếp, vốn dĩ ta còn tưởng rằng chỉ là do thần tộc trên thiên đình nhàm chán không có việc gì nên mới đồn thổi ra, hiện giờ xem ra là thật rồi.”

  Lúc nói những lời này, biểu cảm Lôi Đoan phải gọi là cực kỳ hưng phấn kích động, cùng với thân phận Lôi Thần vô cùng không thích hợp một chút nào.

  Thập Diệp: “Lôi huynh có thể cân nhắc đền việc đến chỗ Nguyệt Lão Từ để làm việc đó!”

  Lôi Đoan: “Ể? Tại sao?”

  ”Bởi vì Nguyệt Lão Từ của thần tộc thích nhất chính là nói chuyện bát quái.” Bạch Huyên liếc mắt nhìn Lôi Đoan: “Việc này ngài quả là thiên phú hơn người nha!”

  Lôi Đoan lộ ra biểu cảm bừng tỉnh đại ngộ, đấm vào lòng bàn tay: “Có đạo lý, ta trở về liền nộp đơn xin chuyển chức.”

  Bạch Huyên: “…”

  Thập Diệp lắc đầu cười cười.

  Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười nhàn nhạt của Thập Diệp tựa như ấm trà xanh vừa pha xong,hương thơm bay lượn lờ khắp hơi.

  Lôi Đoan và Bạch Huyên đều nhìn đến ngây người.

  Đột nhiên, một khối cỏ xanh cùng một khối cầu đen đồng thời bay tới, đập vào ót Lôi Đoan và Bạch Huyên, hai người đồng thời vịn đầu hét to.

  Phía trước Bạch Trạc khoanh tay, biểu cảm vô cùng không kiên nhẫn. Tóc nàng hóa thành màu đen giống như phàm nhân, quần áo cũng đổi thành áo ngắn bình thường, thậm chí còn ẩn đi ngũ quan xinh đẹp, nhưng khí thế không giận tự uy kia căn bản không thể che giấu được, người đi ngang qua đều trốn thật xa, chỉ sợ chọc vào vị tôn thần ác sát này.

  Phía sau Bạch Trạc chính là tường thành màu đen cao chót vót chạm tới mây của Nguyên Thành.

  Thập Diệp thu lại ý cười.

  Nguyên Thành, tổng quán của Tân Thất Tinh Quán.

  ”Ai da, đã đến Nguyên thành rồi.” Lôi Đoan hướng Thập Diệp, Bạch Huyên và Bạch Trạc ôm quyền: “Bạch Trạc điện hạ, Bạch Huyên thượng thần, Thập Diệp đạo trưởng, tiểu thần còn có công vụ trong người, xin cáo từ trước.”

  Bạch Trạc gật đầu.

  Lôi Đoan khom người thi lễ, xoay người hóa thành một luồng gió biến mất.

  ”Trước tiên đi tìm Đỗ Bính chuyển thế đã.” Bạch Huyên thấp giọng nói: “Đợi đến đêm, chúng ta lại đi thăm dò Thất Tinh Quán kia.”

  Thập Diệp gật đầu.

  Hắn cũng không nóng nảy, trước mắt trong tay hắn có minh bài của Tố Thanh đạo trưởng, đến lúc đó tùy tiện tìm một cái cớ là chuyển giúp đồ là có thể trà trộn vào Thất Tinh Quán, vả lại sau khi vào đêm hành động càng dễ dàng hơn.

  Bạch Trạc điện hạ bên này, hẳn là càng thêm sốt ruột.

  Lúc trước, Bạch Huyên và Bạch Trạc sau khi nhắc tới tên Đỗ Bính liền kín miệng như bưng, không nói thêm nửa chữ, mặt ngoài Bạch Huyên vẫn là cái đức hạnh kia, nên ăn thì ăn nên cười thì cười, không có hình tượng đứng đắn gì, nhưng bên trong Thập Diệp rõ ràng có thể cảm giác được hắn có chút nôn nóng, hẳn là bởi vì vết thương của cựu Diêm La điện hạ.

  Tuy rằng Bạch Huyên miệng gọi Cựu Diêm La điện hạ là “lão đầu”, nhưng từ khẩu khí cùng vẻ mặt có thể thấy được là đang rất là lo lắng.

  Thập Diệp: “Bạch Huyên, ngươi và Cựu Diêm La điện hạ là …”

  ”Thập Hoa, nếm thử cái này đi!” Bạch Huyên đột nhiên từ người bán hàng rong bên đường lấy xuống một chuỗi hồ lô đường đưa đến bên miệng Thập Diệp: “Từng ăn chưa?”

  Hơi thở chua xót ngọt ngào bên môi tản ra sự hấp dẫn khiến người ta mê ly. Ánh mắt Thập Diệp không chớp, lẳng lặng nhìn Bạch Huyên.

  Bạch Huyên cười giống như bình thường, lộ ra hai đồng điếu xán lạn, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn vào hắn, chỉ dám nhìn chằm chằm vào xâu hồ lô đường kia, giống như đường hồ lô có thể nở ra hoa vậy.

  Thập Diệp thèm thuồng, há miệng, nhè đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm một chút đường hồ lô.

  Tay Bạch Huyên run lên, sau đó rụt trở về, một giây sau, tựa hồ lại cảm thấy có gì đó không ổn, đem kẹo hồ lô nhét vào trong tay Thập Diệp.

  ”Ngon, ngon không?”

  ”Ừm.” Thập Diệp cầm kẹo hồ lô, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch Huyên: “Rất ngọt.”

  Hầu kết Bạch Huyên lăn một cái, một giây sau, tựa như lửa đốt vội vàng đuổi theo Bạch Trạc, chỉ lưu lại cho Thập Diệp một cái cổ đỏ bừng.

  Đám đông nhộn nhịp ở bên cạnh Thập Diệp lướt qua, hết đi lại dừng, tiếng cười của cô nương trẻ tuổi, tiếng trẻ con khóc to, tiếng rao bán của người bán hàng rong, tiếng chiêng trống của quầy hàng bán nghệ thuật… tất cả âm thanh đều lượn lờ bên tai Thập Diệp, sau đó dần bay xa.

  Một chút ngọt ngào còn sót lại giữa môi và răng dần dần biến mất, cổ họng cuộn lên vị đắng.

  Càng ngọt, càng đắng.

  Hắn hiểu được, Bạch Huyên vừa rồi là cố ý chuyển đề tài.

  Hắn biết, Bạch Huyên cũng không muốn nói cho hắn biết quá nhiều chuyện của mình.

  Bạch Huyên là quỷ sai của Minh giới, thậm chí còn là hoàng tộc của Minh giới, mà hắn chỉ là một phàm nhân sắp chết, sau khi chết cũng chỉ là một hồn thể, cuối cùng cũng chỉ có thể biến thành mấy hộc bổng lộc của Bạch Huyên…

  Hắn đối với Bạch Huyên mà nói, chỉ là bổng lộc.

  Mà Bạch Huyên đối với hắn mà nói, lại là…

  Thập Diệp rũ mắt cười khẽ, rút một lá bùa bọc kẹo hồ lô vào.

  Không thể tưởng tượng được hắn cả đời sống vô dục vô cầu, trước khi chết lại sinh ra tham niệm.

  Cũng… Rất tốt.

  ”Thập Hoa, mau tới đây!” Bạch Huyên quay đầu vẫy tay: “Giúp một tay!”

  Thập Diệp bước nhanh qua, nhìn thấy Bạch Huyên trong tay cầm một bức tranh sắc sợ, nhíu mày nhìn.

  Bức tranh kia rất kỳ quái, chất liệu là một tấm da, trên đó vẽ những đường cong quanh co khúc khuỷu, còn có các loại khung hình, hình tam giác, hình thoi, hình tròn, giữa đường nét và đồ họa đánh dấu những chú văn kỳ quái, hình dạng vô cùng kỳ quái.

  ”Đây là loại bùa chú gì?” Thập Diệp hỏi.

  Bạch Trạc liếc Thập Diệp một cái, biểu cảm rất khó nói.

  Bạch Huyên: “Đây là bản đồ.”

  Thập Diệp: “…”

  Xin thứ cho hắn một phàm nhân, kiến thức nông cạn, quả thực không nhìn ra.

  ”Đây là bản đồ Ngũ Đạo tướng quân vẽ.” Bạch Huyên chỉ vào một chấm đỏ trong bản đồ nói: “Nơi này chính là vị trí đời thứ sáu của Đỗ Bính chuyển thế.”

  Bạch Huyên: “Cho nên nơi này rốt cuộc là ở đâu?”

  Bạch Trạc: “Ta nào biết được? Mấy cái nét chữ của tên Ngũ Đạo này cứ như rết bò ra ngoài ấy, ta căn bản không biết!”

  Bạch Huyên: “Ngũ Đạo là thuộc hạ của tỷ, tỷ cư nhiên không biết chữ của hắn?!”

  Bạch Trạc: “Ngũ Đạo còn là cấp trên trực tiếp của ngươi kìa, ngươi có biết không?”

   Một mảnh tịch mịch.

  Bạch Trạc cùng Bạch Huyên liếc nhau, đồng loạt nhìn về phía Thập Diệp.

  Thập Diệp: “Bần đạo tài sơ học cạn, quả thực không nhận ra.”

  Mặt hai người đối diện suy sụp, biểu cảm có bảy tám phần tương tự nhau, Thập Diệp hiện càng tin tưởng hai người này quả thực là thân thích.

  ”Chu chu chu!” Dạ Du thần nhảy lên vai Bạch Trạc, lại nhảy lên bản đồ “chu chu chu”.

  Ánh mắt Bạch Huyên sáng ngời: “Tiểu Du Du ngươi có quan hệ tốt nhất với Ngũ Đạo, nhất định có thể chỉ đường đúng không?”

  Dạ Du thần chu chu hai tiếng, lại nhảy lên cây trâm của Thập Diệp, Cỏ tinh cũng đến góp vui, nhảy đến đầu kia của cây trâm, hai tên một lên, một xuống, một dưới, một trên, đúng là đem cái trâm cài của Thập Diệp biến thành cái bập bênh.

  Thập Diệp: “…”

  Bạch Trạc: “Phốc.”

  Bạch Huyên: “Ha ha ha ha ha, các ngươi làm cái gì vậy … ôi ôi ôi ôi! Ta hiểu rồi!”

  Bạch Huyên chỉ vào hình thoi trên bản đồ, lại chỉ vào cây trâm Khô Mộc Phùng Xuân của Thập Diệp chỉ hương: “Đây chính là tòa tửu lâu này đúng không?”

  Cỏ tinh và Dạ Du Thần nhảy lên tóc Thập Diệp cốc cốc cốc một hồi.

  Thập Diệp: “…”

  ”Đoán đúng rồi!” Bạch Huyên mừng rỡ, lại chỉ vào một vòng tròn trên bản đồ hỏi: “Đây là chỗ nào?”

  Cỏ tinh và Dạ Du thần lại chơi trò bập bênh trên cây trâm của Thập Diệp, cứng rắn đem trâm của Thập Diệp di chuyển về một phương hướng khác.

  Bạch Huyên: “Là Bố Trang?”

  Cỏ tinh: “Chi Chi!”

  Dạ Du thần: Chu chu chu!”

  Thập Diệp: “…”

  ”Ta hiểu rồi, đi theo ta!” Bạch Huyên một tay nắm lấy bản đồ một tay kéo Thập Diệp, men theo con đường này đi về phía trước, hẳn là có một ngã ba, cái này khẳng định là khách trạm, đúng không?!”

  ”Chi Chi Chi Chi!

  ”Chu chu chu!”

  Thập Diệp đỡ trán, không nghĩ tới chính mình cuối cùng lại giống như Thất Diệu Kiếm lưu lạc thành một cái la bàn.

  Bạch Trạc nhịn cười đi theo phía sau hai người, ánh mắt vẫn đảo quanh cây trâm của Thập Diệp: “Trên trâm của ngươi là hoa đào?”

  Thập Diệp: “… hình như thế.”

  ”Hoa sắp nở rồi phải không?”

  ”Bần đạo không rõ lắm.”

  ”Phải không?” Bạch Trạc trong mắt ánh sáng chuyển động như tơ: “Ta thấy trong lòng ngươi đã rất rõ ràng rồi.”

  Khuôn mặt Thập Diệp có chút nóng lên, cứng ngắc quay đầu, mặc cho Bạch Huyên túm lấy hắn đi về phía trước.

  Cỏ tinh và Dạ Du Thần đứng trên cây Trâm nhảy tới nhảy lui chỉ đường, Thập Diệp theo phương hướng chúng chỉ nhìn qua, những lá cờ đầy màu sắc tung bay trên không trung, quán trà, tửu lâu, châu báu, tiệm son phấn, quán may, tiệm đồ sứ, Vân Thường các…

  Hả?

  Thập Diệp sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu, bên trái chỉ có một quán trà, một cửa hàng thuốc, cũng không có… chẳng lẽ hắn vừa mới nhìn lầm?

  Đám người phía trước xôn xao, ngay sau đó có tiếng người hét chói tai, tiếng khóc của hài đồng vang vọng khắp đường phố, dòng người chạy như điên hai bên chợ, hét lớn: “Thất Tinh Quán! Thất Tinh Quán đang đến!”

  Chỉ trong chớp mắt, cả con đường liền trở nên trống rỗng, trái cây rải rác, lá rau rơi đầy khắp mặt đất, còn có hai đôi giày của trẻ con nằm dưới đất.

  Gió lốc thổi qua, cuốn hết bụi trần.

  Cuối đường có một đám đạo sĩ tầm bảy tám người đi đến, trên người đều khoác đạo bào màu xanh lam, giày màu vàng sáng, tay cầm phất trần, lưng đeo tịch tà bảo kiếm, thắt lưng giắt minh bài, khí thế hiên ngang, dáng vẻ đường đường.

  Tất cả dân chúng quỳ sụp xuống hai bên đường, đỉnh đầu chạm đất, không dám nhìn thẳng.

  Trên một con đường lớn như vậy, chỉ có ba người Bạch Huyên, Thập Diệp và Bạch Trạc là đứng thẳng.

  Bảy đạo sĩ đi tới cách Thập Diệp nửa trượng chợt dừng lại, đạo trưởng đi đầu đánh giá Thập Diệp từ trên xuống dưới một lượt, cong ngón tay thi lễ: “Ta là Thất Tinh Quán Tố Liêm, xin hỏi đạo hữu là đến từ nơi nào?”

  Tố Liêm? Xem ra là cùng thế hệ với Tố Thanh.

  Thập Diệp bất động thanh sắc tiến lên đáp lễ: “Từ phía nam đến.”

  Tố Liêm: “Phải chăng ngài chính là Thập Diệp đạo trưởng vừa mới hàng yêu ở trấn An Bình?”

  Thập Diệp: “Chính là bần đạo.”

  Bảy đạo trưởng lộ ra vẻ vui mừng, nhất tề thi lễ với Thập Diệp. Tố Liêm lại nói: “Thập Diệp đạo hữu vất vả rồi, đợi sau này chúng ta xử lý xong việc vặt này, nhất định sẽ mời Thập Diệp đạo trưởng đến Thất Tinh Quán nghỉ ngơi.”

  Thập Diệp và Bạch Huyên liếc nhau, Bạch Huyên chớp chớp mắt.

  ”Như thế thì xin đa tạ trước.” Thập Diệp nói.

  ”Phiền Thập Diệp đạo hữu nhường đường cho chúng ta một chút.” Tố Liêm chỉ vào bên trái Thập Diệp.

  Nơi đó là một y quán, trên đại môn treo tấm biển được dát chữ vàng “Tế Thế Đường”, mặt tiền không lớn, rất gọn gàng, trong cửa mơ hồ bay ra mùi thuốc.

  Tố Liêm dẫn một đám đạo sĩ xếp hàng trước y quán, quát: “Phương thần y, chúng ta theo hẹn đến đây, còn không nhanh ra nghênh đón?!”

  Cơ hồ cùng lúc đó, Dạ Du Thần nhảy đến chấm đỏ trên bản đồ trong tay Bạch Huyên, Cỏ tinh hung hăng đụng vào cây Trâm của Thập Diệp làm nó lệch qua một bên, chỉ thẳng về phía Tế Thế Đường.

  Thập Diệp: “…”

  Bạch Huyên: “Ôi chao, thế này không phải trùng hợp lắm sao.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.