Lư hương hơi chấn động, tro hương như bão táp xoáy lên giữa không trung, dần dần hình thành một bóng người, là một nam nhân mặc trường sam, thân hình gầy gò.
Bạch Trạc “chậc” một tiếng.
Bạch Huyên: “Quỷ y Đỗ Bính…”
Chung Tinh sờ bên hông rút ra thanh nhuyễn kiếm, mũi chân điểm một cái giết qua, mọi sự xảy đến vô cùng nhanh, một cánh tay đưa ngang ra trước mặt hắn, hung hăng nắm chặt lấy lưỡi kiếm.
Đó là Thập Diệp.
”Thập Hoa!” Bạch Huyên vội vàng xông tới muốn kéo tay Thập Diệp ra.
Nhưng cánh tay Thập Diệp không chịu nhúc nhích, chắn ngang trước người Đỗ Bính, nhẹ giọng nói: “Chung cô nương, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ.”
Chung Tinh ngay cả liếc cũng không thèm liếc nhìn Thập Diệp một cái, lạnh lùng nói: “Thập Diệp đạo trưởng, chớ xen vào việc của người khác.”
Bạch Huyên: “Thập Hoa ngươi mau buông tay! Thanh kiếm này sẽ đâm vào hồn phách của ngươi mất!”
Thập Diệp: “Chung cô nương, ta vừa nhìn thấy Hồi Tố của Đỗ Bính.”
Chung Tinh: “Vậy thì sao?”
Thập Diệp: “Đỗ Bính năm đó làm như vậy… là có ẩn tình khác.”
Đồng tử Chung Tinh hơi co giật, cuối cùng cũng cho Thập Diệp một ánh mắt: “Ngươi nói chuyện ta mang Yểm thai? Hay là nói ta bởi vì hận ý sinh ra tâm ma?”
Thập Diệp kinh hãi: “Thì ra ngươi đã biết?!”
”Ta đương nhiên biết.” Ánh mắt Chung Tinh lại quay về trên người Đỗ Bính, nhẹ nhàng mím môi.
Hương tro tụ lại thành hình người càng ngày càng rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-vo-thuong-da-ba-ngay-roi-chua-den-cau-hon-ta/2523995/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.