Sự thật chứng minh công chúa Bạch Tuyết quá đơn thuần, Khăn Đỏ lại một lần nữa hố nàng. Bạch Tuyết xem Khăn Đỏ như người quen mà đối xử, vì thế Công chúa ngây thơ hồn nhiên không hề phòng bị cậu nhóc, ngày đó Khăn Đỏ khoa tay múa chân muốn cùng nàng ra ngoài dạo bước, Bạch Tuyết lập tức đi theo nhóc mà quên mất còn có đám voi đang lăm le chờ báo thù.
Cũng may vận khí đủ tốt, không đụng chạm bầy voi, nhưng Bạch Tuyết bị đưa đi gặp một tên thợ săn, là chân chó mà Vương hậu phái tới xử lí Công chúa, ả từ gương biết được nàng còn chưa chết, bèn phái rất nhiều người đi dò la tung tích, lại nói với bên ngoài rằng Bạch Tuyết đi lạc rồi gặp nạn. Quốc vương, Vương tử đều tin răm rắp, đau lòng cực độ, Quốc vương tổ chức cho đứa con gái xấu số một lễ tang long trọng. Sở dĩ bên Vương hậu biết được trạng thái của nàng, tất cả đều do hai bà cháu Khăn Đỏ tung ra, ả Vương hậu mới lập tức cho người xử lý Bạch Tuyết, tên thợ săn vừa nãy chính là sát thủ, nhưng Bạch Tuyết vẫn luôn ở cùng sói xám, gã không thể nào xuống tay bèn mua chuộc Khăn Đỏ bảo hắn lừa người tới.
Khăn Đỏ nhận tiền, lúc thợ săn định thủ tiêu Bạch Tuyết, tấm khăn che mặt mà sói xám yêu cầu nàng đeo lại trượt rớt, gã thợ săn bị nhan sắc ấy dọa ngây người. Hắn không những không đành lòng giết chết người con gái mỹ lệ, còn nảy ra ý nghĩ xấu. Thợ săn nung nấu ý định vũ nhục Công chúa, Bạch Tuyết rất sợ hãi, nàng chưa từng trải qua những việc này, nàng liều mạng thét to, đáng tiếc không ai nghe thấy.
Bạch Tuyết tuyệt vọng chẳng màng giãy giụa nữa, thời điểm gã bắt đầu táy máy tay chân, các chú lùn chạy tới, bảy người bọn họ hợp lực giết chết thợ săn cứu Công chúa Bạch Tuyết, sau đó đưa nàng về lại nhà gỗ. Khăn Đỏ bặt âm tung tích.
Tìm được đường sống trong kẽ chết, Bạch Tuyết rất biết ơn bảy chú lùn, họ nói hết cho nàng toàn bộ chân tướng, còn bảo Khăn Đỏ làm thế không đơn giản chỉ vì tiền, là do sói xám chỉ thị. Bạch Tuyết cũng không tin tưởng mấy, sói xám chẳng có lý do gì để thương tổn nàng, nhưng nàng vẫn đề phòng hắn theo bản năng, ngày ấy, sói xám tìm đến căn nhà gỗ của chú lùn rồi mang nàng tới hang động của hắn... Bạch Tuyết trầm mặc. Nàng không dám lại tin tưởng ai đó khác. Sự kiện thợ săn đã khiến nàng ám ảnh quá lớn, đến mức trong lòng có bóng ma, ban đêm thường xuyên lâm vào ác mộng để rồi rửa mặt bằng nước mắt.
Sói xám đã cô độc, giờ càng cô đơn hơn.
Bạch Tuyết cứ thế trú tạm tại nhà của bảy chú lùn, cùng họ thành lập mối quan hệ hữu nghị.
Dạo đó đã xảy ra một chuyện lớn, đám voi nọ không biết trèo đèo lội suối thế nào lại mò ra căn nhà gỗ chỗ họ, Bạch Tuyết run bần bật, may sao bảy chú lùn luôn bảo hộ nàng quyết không giao cho đám voi, cho nên càng lúc nàng càng tin tưởng họ hơn. Nàng và bảy chú lùn tuy rằng thân quen, nhưng nàng hoàn toàn chẳng rõ gì về bọn họ cả. Nàng không biết vì sao bọn họ lại nhỏ xíu giống nhau như thế, ngày ăn rất nhiều, tối đến không thấy bóng dáng.
Bạch Tuyết trộm theo dõi bọn họ, bị phát hiện một lần, bảy chú lùn nói rằng nếu ban đêm đi ra ngoài sẽ bị mụ phù thuỷ rừng rậm bắt lấy, khi đó không ai có cách để cứu nàng ra, nhưng mà bọn họ không nói rõ lý do tại sao khuya khoắt lại còn ra ngoài. Bạch Tuyết bị đề tài khác hấp dẫn, trong rừng có nữ vu?
*Nữ vu: nữ phù thuỷ.
Bảy chú lùn đồng loạt gật đầu, nữ vu nọ pháp lực vô biên, nhưng mấy năm gần đây chưa hề xuất hiện, mọi người không rõ mụ còn sống hay không. Bạch Tuyết trong lòng dâng chút khác thường, nàng một mặt tự nhủ do tâm lý thay đổi thôi, không sao hết, mặt khác lại càng để ý nữ vu.
Đêm đó, sau khi phát hiện bí mật động trời, Bạch Tuyết buông bỏ hết tai nạn ban sáng.
Cũng vào đêm đó, Bạch Tuyết trộm lẻn ra ngoài theo bảy chú lùn, thật may nàng không bị phát hiện cũng không bị ném trở về, phát hiện một thứ huỷ cả tam quan, bảy chú lùn hóa trang bên bờ sông. Sau khi hóa trang xong xuôi họ vào một sơn động cực lớn, Bạch Tuyết vừa mới tới gần, lại thấy bọn họ nhanh chóng đi ra, hơn nữa mang theo rất nhiều thức ăn, bọn họ đánh chén rồi gói thức ăn thừa, bắt đầu vọt xuống sông tắm rửa tháo trang sức. Bạch Tuyết xem chừng bọn họ giống như sắp về nhà, lập tức chạy nhanh trở về. Cũng may bảy chú lùn không phát hiện điều gì dị thường, còn trong lòng Bạch Tuyết lại nhen nhóm cảm giác bất thường.
*Tam quan: gồm thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Nàng tò mò muốn nhìn xem bên trong sơn động kia rốt cuộc chứa thứ gì? Vì thế ban ngày nàng ra ngoài một chuyến, dựa theo lối mòn tối hôm qua, kì lạ là nàng không tìm được sông nhỏ cũng chẳng thấy sơn động nào cả, nơi đó chỉ toàn thảm cỏ, ngoại trừ cỏ xanh chẳng có gì khác. Bạch Tuyết tự ngẫm hồi lâu, cũng tìm thật lâu, thật sự chỉ mỗi mảnh xanh ngắt, cỏ với cỏ. Nàng đành thất thểu trở về nhà.
Khoảng thời gian thật lâu sau, bảy chú lùn không có ra ngoài nữa, đồ ăn đều cạn kiệt, vì thế họ ngỏ ý với nàng, Bạch Tuyết, chúng ta cần phải ra ngoài tìm lương khô, bởi mùa đông sắp tới rồi. Bạch Tuyết lập tức cùng họ lên đường, nhưng bọn họ chỉ lẩn quẩn trong khu vực này, nàng thật sự muốn nói các ngươi có thể vào trong sơn động nọ lấy thoả thích cơ mà, nhưng không dám, tổng quát cả vụ này cứ cổ quái kiểu gì.
Ở chân núi, họ phát hiện cả một cánh rừng, bên trong có rất nhiều táo xanh, bảy chú lùn bắt đầu chia nhau hái táo, đột nhiên Bạch Tuyết phát hiện một quả táo đỏ to thật to, nàng ngó qua thấy bọn họ đều không để ý bên này, vì thế lặng lẽ ngắt nó giấu đi, vụng trộm xơi luôn.
Nhóm bọn họ bội thu trở về.
Bọn họ cùng nhau san sẻ đồ ăn, Bạch Tuyết che giấu quả táo lạ, trong lòng ê ẩm bất an, nàng cảm thấy mình hẳn là nên để lại quả táo đỏ thẫm mà chia sẻ với mọi người, vào lúc ấy chợt nghĩ tới vụ bảy chú lùn ăn mảnh trong sơn động lại không rủ nàng theo, nàng hơi ấm ức và đau lòng, vừa hay đang có món tốt, chi bằng lén hưởng thụ một chút.
Vì thế nàng lặng lẽ ra ngoài, lấy cớ là đi luyện thổi tiêu, quả nhiên bảy chú lùn không hề nghi ngờ, nhân lúc chẳng ai theo sau, nàng tìm nơi yên ắng bắt đầu thưởng thức vật lạ.
Nàng chậm rãi nhấm nháp, chẳng mấy chốc đã xơi xong, thật sự là quá ngọt ngào, lâu lắm rồi nàng mới được ăn loại trái cây thơm ngọt đến vậy, sau đấy chợt ngủ lịm đi.
Nàng vĩnh viễn ngủ rồi, đó là táo độc, thứ gì càng đẹp càng nguy hiểm, Bạch Tuyết lâm vào giấc mơ sâu, trở thành người thực vật. Thời điểm bảy chú lùn phát giác điều không ổn, thân thể của nàng đã cứng đờ.
Nhìn thấy quả táo nằm lăn lóc kế bên, bọn họ hiểu cái chết của nàng vì ngộ độc thức ăn, nhưng không thể để nàng cứ như vậy qua đời không minh bạch, lập tức gán tội ác này lên đầu ả tiểu tam, bọn họ rải lời đồn, rằng Vương hậu hại chết Bạch Tuyết, ả dùng táo độc làm hung khí, sau đó họ phao tin tức này cho sói xám. Sói xám không tin nổi Bạch Tuyết cứ như vậy biến mất, hắn mang thi thể của nàng trở lại hang động, tiêu hao ba ngày làm một chiếc quan tài thuỷ tinh để nàng an nghỉ.
Sói xám còn vượt qua cánh rừng nọ, chém gãy rất nhiều cây táo. Khoảnh khắc định đốn nốt cây cuối cùng còn sót lại, nó chợt mọc ra quả táo đỏ thẫm, một âm thanh vọng ra, nói rằng có thể hồi sinh Công chúa, chỉ cần người yêu cầu phải trả giá tương ứng có liên quan tới đại giới. Sói xám muốn suy xét một chút, chưa đáp ứng. Âm thanh nọ đắc ý dào dạt, giống như nó nắm chắc việc sói xám sẽ đáp ứng điều kiện của nó vậy. Tiếc thay qua một hồi suy xét, nếu phải ảnh hưởng đại giới, hắn vẫn mong Bạch Tuyết mãi mãi say giấc, bây giờ chi bằng chém sập cây táo kia.
Cây táo hoảng thần, nó không tham đến đại giới, hắn thoả mãn yêu cầu của nó là có thể thực hiện rồi. Sói xám hỏi yêu cầu gì, nó bảo chỉ muốn một thân thể con người, phải là đàn ông đẹp trai, cao lớn, cường tráng. Sói xám không chút do dự bác bỏ, nơi rừng rậm đào đâu ra người như thế, tạm thời hắn không được rời khỏi phạm vi khu rừng, yêu cầu này hắn làm không được, vì thế hắn tiếp tục mài dao xén móng định chém rớt cây táo, âm thanh khóc nấc lên, nó chẳng dám yêu cầu yêu kiết gì nữa, chỉ cầu sói xám đừng phang ngang cây táo, nó lập tức nói cho hắn cách để thức tỉnh Công chúa. Sói xám chỉ chờ có vậy, cho nên khu rừng còn mỗi cây táo cứ như thế mà giữ nguyên.
Công chúa Bạch Tuyết đã chết, mọi người đều rất đau lòng, bảy chú lùn dường như thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ quyết định chuyển thi thể nàng về chốn hoàng cung, để Công chúa trở lại lâu đài của nàng. Nhưng mà sói xám không đồng ý, hắn có biện pháp cứu sống Bạch Tuyết và cần phải có sự trợ giúp của các chú lùn, đây là lần đầu tiên hắn nhờ cậy bọn họ, bởi thế cả nhóm sung sướng đáp ứng bất kể yêu cầu gì.
"Các ngươi phải tìm được nữ vu."
"Ngươi chắc chứ?"
"Chắc chắn."
"Ngươi nên lường trước hậu quả."
"Ta biết."
"Thế sao ngươi còn muốn làm như vậy?"
"Vì Bạch Tuyết."
"Nàng đáng giá?"
"Có lẽ đi."
"Ngươi điên rồi sao?"
"Các ngươi không muốn?"
"Bọn ta cần thời gian suy xét một chút."
"Ta hy vọng các ngươi có thể buông rũ định kiến cá nhân mà trợ giúp ta."
"Cái giá phải trả rất đắt, chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia gặp thứ gì à?"
"Chưa từng quên, nhưng ta nhất định phải cứu nàng."
"Bọn ta hiểu rồi."
"Được thôi."
"Ngày mai gặp, đồng đội mới."
"Ngày mai gặp."
Sói xám rõ biết bảy chú lùn nguyện ý giúp hắn, có lẽ bởi vì áy náy, có lẽ bởi vì lợi ích, hoặc có lẽ bởi vì Công chúa Bạch Tuyết, nhưng hắn không để bụng. Hắn rất muốn cứu sống nàng. Rất đáng. Sói xám quay lại hang động, ngắm nhìn dung nhan nàng, ánh mắt dần dịu dàng hẳn.
Những chú lùn mở một cuộc họp ngay tại sơn động, họ thương lượng rốt cuộc có nên về phe sói xám hay không. Bọn họ đã từng phản bội hắn cho nên vĩnh viễn không thể nào là bạn bè như trước được nữa, mà nếu cứ vậy bỏ mặc hắn lại càng không ổn, tuy rằng sói xám chẳng cần tới, nhưng hiện tại hắn đã mở lời, nếu giúp thì sau việc này quan hệ giữa họ sẽ được chữa lành. Vấn đề nằm ở nữ vu - mụ phù thuỷ đáng sợ khiến ai nghe đều sởn tóc gáy. Bọn họ tưởng tượng thôi cũng đủ lạnh run, phải có dũng khí lớn cỡ nào mới chịu nổi. Trước hết họ cần châm chước một chút, phân tích lợi và hại để đưa ra lựa chọn tốt nhất. Nói chung, bản thân mình là quan trọng nhất, nhưng nếu muốn báo thù hoặc thoát khỏi nơi quỷ quái này còn nhờ cậy vào Bạch Tuyết. Thật là tiến thoái lưỡng nan mà, bảy chú lùn trầm mặc. Bọn họ thầm nhủ với chính mình, quyết định lần này sẽ ảnh hưởng phần nhiều đến tương lai mai sau.
*Chương này u ám quá uhuhu.