Chương trước
Chương sau
Bạch Tuyết choàng tỉnh, phát hiện mình bị trói, trước mặt bỗng xuất hiện một mặt gương rất lớn, phản chiếu bóng hình của nàng.
Không gian sáng sủa mà thoáng đãng, không thấy tung tích của con rối vải đâu cả.
"Con tỉnh rồi?" Giọng nói này rất quen thuộc.
"Ngươi là ai?"
"Con không nghe ra tiếng ta sao?"
"Mẹ? Là mẹ sao?" Bạch Tuyết thốt lên.
"Thật mừng vì con còn nhớ rõ, con gái nhỏ của ta."
"Mẹ, người còn sống, con vẫn luôn rất nhớ người, người mau tới đây cho con nhìn xem."
"Con vĩnh viễn chẳng thể nhìn được ta, ta chỉ có thể xuất hiện trước mặt con với bộ dạng này mà thôi."
"Người ở đâu, mẹ, sao con không thấy người đâu cả!"
"Con đã thấy ta, chỉ là con không dám thừa nhận mà thôi."
"Chẳng lẽ... Người ở trong gương?"
"Đúng vậy, con gái ngoan của ta."
Bạch Tuyết bị đả kích liên tiếp, sợ ngây người, nàng lẩm bẩm thành tiếng "Đây... vì cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Âm thanh vọng ra từ tấm gương, "Chỉ có một phương pháp có thể cứu ta ra ngoài, con gái ngoan, con có nguyện ý để ta nhìn thấy ánh mặt trời không?"
"Đương nhiên nguyện ý."
"Chỉ cần con làm một việc, ta lập tức sẽ được tái sinh."
"Bất kể chuyện gì, mẹ, vì người, con đều nguyện ý làm."
"Hãy vào rừng rậm tìm một con nai màu trắng, giết nó, rồi mang trái tim cùng với máu của nó về đây, máu bôi lên mặt, còn tim thì ăn ngay."
"Như vậy là xong?"
"Đúng thế, con gái của ta." Giọng nói kia vừa dứt, sợi dây trói buộc Bạch Tuyết lập tức tan mất.
Bạch Tuyết lao nhanh đến bên gương thần, nàng gọi mẹ, nhưng bà ấy không hề phản hồi, giống như chưa từng xuất hiện qua. Vô thanh vô tức, bất luận Bạch Tuyết kêu gào ra sao đi chăng nữa, gương đều im lìm trầm mặc, tựa như hóa thành mặt gương trang điểm hàng ngày.
Bạch Tuyết bắt đầu hành trình tìm kiếm con nai. Thật may mắn, nàng vừa vào rừng thì thấy một cái đầu trắng mượt đang nhàn nhã nhai cỏ, nàng tiến đến bên người nó, con nai ngẩng đầu hướng về phía nàng cười.
Bạch Tuyết không có năng lực cũng như không đành lòng thương tổn con vật hiền lành này, dù nàng rất muốn cứu mẹ mình trở về. Rối rắm, nàng khóc, khóc nát tan cõi lòng. Nàng giàn giụa hỏi con nai ấy, nên làm thế nào bây giờ? Con nai trắng vẫn cười. Bạch Tuyết vừa sợ vừa giận, mít ướt chạy tuốt vào rừng sâu.
Trời xẩm tối rất mau, Bạch Tuyết lạc đường rồi. Nàng ngồi xổm dưới tàng cây, đau lòng khóc thút thít. Lúc này, một con sóc nhìn thấy, sóc ta đau lòng Bạch Tuyết, nó báo nàng hay một con đường, cứ đi dọc theo đó về phía trước, chắc chắn có người có thể giúp nàng giải nốt đề khó. Bạch Tuyết nhận lấy đồ ăn cùng lời đề xuất của sóc, sau khi ăn lại sức nàng đã tựa hốc cây nhà sóc và an ổn ngủ một đêm.
Ngày hôm sau mặt trời ló dạng, sóc nhỏ tặng cho nàng tín vật, đó là một đóa hoa hồng cực lớn. Hoa hồng có bảy phiến lá, mỗi mảnh lại vừa xanh tươi vừa khổng lồ. Bạch Tuyết phải cố hết sức mới cõng được thứ này, đi rất chậm.
Bước hoài bước mãi, ước chừng hai ngày hai đêm, Bạch Tuyết cuối cùng cũng tới địa điểm sóc chỉ, một dòng suối nhỏ vắt ngang qua. Nàng vốc nước suối uống, một con cá đầu trắng toát lội đến, nó rằng, thứ nàng đang muốn giành lấy chính là một hồn ma. Bạch Tuyết mông lung, cá quẫy nước phun bong bóng, lặn mất tăm.
Nghỉ ngơi một chặp, Bạch Tuyết tiếp tục lên đường, băng qua dòng suối nhỏ, nàng mong đuổi kịp tới căn nhà gỗ kịp lúc trời tối, bằng không sẽ có hoạ lớn ập xuống. Bạch Tuyết mau chóng xuất phát, nhưng câu nói của con cá vừa nãy thường xuyên vang lên trong đầu, hàng mày đẹp nhíu lại, lòng nàng có chút bất an.
Màn đêm sắp buông, Bạch Tuyết vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng nhà gỗ đâu. Nàng sốt ruột, lập tức ù chạy.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Bạch Tuyết té ngã, máu tươi chảy trên đùi, nàng sợ hãi, mùi máu thơm ngọt thu hút lũ kiến, chúng vây quanh Bạch Tuyết, trời tối rồi.
Nạn tới ngược với lời tiên đoán của sóc con, Bạch Tuyết run rẩy khắp người, hiển nhiên nàng bị dọa cho ngốc. Nàng hét lên, bầy kiến không những không chùn bước mà còn men theo hướng nàng hét vừa nãy, bò tới.
Bạch Tuyết nhỏm dậy liền bật chạy, nàng nhằm phía đêm tối, chạy điên cuồng không màng mạng sống, đến khi không còn sức lực gì nữa mà xụi lơ trên mặt đất. Nàng không biết mình đã tới nơi, bên người cái gì cũng không có, chỉ có gió thổi rét lạnh. Máu khô, miệng vết thương nhói đau, Bạch Tuyết xé một góc váy băng bó cho chính mình, lúc này nàng không thầy dạy cũng có thể học được kỹ năng.
Khập khiễng tìm nơi nghỉ ngơi, nhưng mà hiện thực đã định làm nàng thất vọng. Cuối cùng nàng đành phải tìm ngay một chỗ nọ có thể ngồi, sự sợ hãi bao trùm, nàng cẩn thận thở nhẹ để không phát ra âm thanh.
Không ai biết Bạch Tuyết vượt qua đêm đó như thế nào, thời điểm mặt trời lên cao, Bạch Tuyết cảm thấy trên thế giới này dường như không còn chuyện gì có thể làm nàng hãi hùng như hôm qua được nữa.
Hừng đông, Bạch Tuyết chịu đựng đói khát, nàng bắt đầu hồi tưởng lại lộ trình sóc nhỏ đã mách, đối chiếu rồi đưa mắt tìm kiếm bảy căn nhà gỗ của chú lùn. truyện ngôn tình
May mắn làm sao, trước lúc trời tối Bạch Tuyết gặp được chim sơn ca lương thiện, nàng dùng lắc tay tinh xảo làm lễ vật đáp lại sự trợ giúp, nó trực tiếp dẫn Bạch Tuyết tới trước căn nhà gỗ gần đường nhỏ. Không gian xung quanh thênh thang, có một cụm rễ cây to đã chết héo. Chim sơn ca dẫn nàng đến nơi này rồi nhanh chóng vỗ cánh bay đi.
Bạch Tuyết nghĩ một hồi vẫn quyết định đi vào căn nhà nhỏ xinh ấy. Nàng gõ cửa nhưng không ai trả lời, Bạch Tuyết vừa mệt mỏi vừa đói khát, nàng tựa vào cửa lớn thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, bảy chú lùn đáng yêu đều đang tò mò vây quanh, thân thể họ nhỏ xíu, giường bé, chén đựng đồ ăn cũng tí hon. Bạch Tuyết rất áy náy, nàng dùng bữa và cùng họ tán chuyện, các chú lùn nói với nàng rằng sóc con đã phó thác chim sơn ca truyền tin đến, và bọn họ có thể trợ giúp nàng, nhưng mà Công chúa Bạch Tuyết cần phải đáp ứng một điều kiện.
Nếu Bạch Tuyết muốn cứu mẹ, nhất định phải cho các chú lùn theo về hoàng cung, hơn nữa để bọn họ vào được bảo tàng lớn. Bạch Tuyết không biết trong hoàng cung có bảo bối gì, nhưng nàng vẫn đáp ứng, nàng rất nhớ người mẹ ấy.
Bảy chú lùn ghép giường nhỏ lại, để chỗ cho Bạch Tuyết nghỉ ngơi, mấy con người giống nhau như đúc đều ra ngoài, bọn họ hi sinh chất lượng sinh hoạt đánh đổi với việc sau này được sang đất nước bên cạnh, mỗi ngày lao động. Bạch Tuyết ngủ một mình, tầm lúc đang mơ màng bỗng nghe ai đó gõ cửa, nàng không cảnh giác mở ra, bị một con sói xám ngoạm lấy tha đi.
Bạch Tuyết tuy bị thương nhưng không hôn mê, đầu óc rất tỉnh táo, nàng không dám hó hé vì chưa rõ được mục đích của sói xám này. Sói ta lại tha nàng tới một hang động, tru lên vài tiếng rồi đi ra ngoài, lát sau mang về rất nhiều thảo dược, lập tức không để ý đến nàng nữa. Bạch Tuyết bất chấp dùng thảo dược đắp lên miệng vết cắn, ở trong động đợi liên tiếp ba ngày. Bạch Tuyết ăn quả dại sói hái về cầm cự qua bữa.
Ngày thứ ba, Bạch Tuyết biết sói xám sẽ không tổn thương nàng. Mà sói xám không nói, nàng cũng chẳng rõ dụng ý ở đâu. Nàng chuẩn bị chạy trốn.
Nàng nghĩ vậy, vì thế thừa dịp sói xám ngủ say cố sức chọc mù đôi mắt hắn khiến sói xám tức giận vươn móng vuốt siết chặt cổ Bạch Tuyết, cuối cùng hắn lại gầm lớn một tiếng, ném nàng xuống nền đất rồi lao vọt khỏi hang động, Bạch Tuyết bị dọa ngốc, sau khi phản ứng lại lập tức rời đi, nàng thừa sống thiếu chết chạy vội, lúc bình minh lại lạc đường. Hiện tại không có chim sơn ca tới chỉ dẫn lộ trình, Bạch Tuyết đành phải lưu lại trong rừng rậm, sống dở chết dở, chỉ ước bị rắn cắn bị mũi đốt chết quách cho xong.
Tà váy trắng biến thành váy đen, tóc tai lộn xộn, làn da cũng trở nên ngăm đen, trên người phả ra mùi vị khó ngửi, thoạt nhìn không ra dáng dấp ban sơ. Bạch Tuyết cực kỳ chán ghét bộ dạng này của mình, nàng nghĩ nếu có thể trở lại hang động kia cũng không tệ.
Gian nan gượng nuốt lá cây, nàng trông thấy dòng suối nhỏ, tuy rằng nước suối không hoàn toàn tinh khiết lại còn nhạt nhẽo, nhưng Bạch Tuyết nhịn không được vốc từng ngụm, uống một bụng đầy nước, sau đó lội xuống. Ôi chúa tôi, Bạch Tuyết phát ra âm thanh thỏa mãn, cởi bỏ quần áo.
Bạch Tuyết ở trong nước thoả thích gội đầu tắm rửa, làn da như khôi phục trạng thái trắng như tuyết ban đầu. Đương lúc Bạch Tuyết chuẩn bị lên bờ mặc quần áo, một cậu nhóc xông ra, tò mò nhìn Bạch Tuyết, ước chừng khoảng bảy, tám tổi, nhóc có khuôn mặt đáng yêu nhưng đầu óc hình như lại không như vậy.
Bạch Tuyết hơi kinh ngạc, nhưng mà cậu nhóc con không có vẻ gì là nguy hiểm, thế nên nàng ngượng ngùng lên bờ, nàng nói với cậu bé, ngươi có phiền ném quần áo sang cho ta không? Nhóc con nhìn nàng chăm chăm không nói lời nào.
Gọi mãi nhóc vẫn không trả lời, Bạch Tuyết cảm giác không thích hợp cho lắm, bèn men theo đường vòng mà tiến, mà quần áo lại ở bên chân cậu trai, thật khó xử. Đột nhiên nhóc trai kia cười rộ lên, mang theo quần áo của nàng biến mất, giống như một trận vừa nãy không ai thấy ai vậy.
Bạch Tuyết khóc không ra nước mắt, cảm thấy ủy khuất dâng lên mà gào thét.
Nàng than khóc hồi lâu, đến khi chẳng thốt nổi nữa, trời lại tối, Bạch Tuyết che thân rời suối, nàng tìm được rất nhiều lá cây, kết lại vây trên người, thẹn thùng bay hết, nàng buồn ngủ rồi.
Hôm sau nàng quyết định về lại đường cũ, thoát khỏi chốn này, nàng thề không bao giờ đi tìm con nai gì gì nữa, nàng chỉ muốn trở lại hoàng cung, như thế đã đủ khốn quẫn lắm rồi. Bạch Tuyết quên mất nàng căn bản chưa từng nhớ rõ đường đến tròn vuông ra sao.
Bạch Tuyết khẽ cắn môi, chọn tuỳ hứng một con đường ở phía trước, khi nàng cho rằng mình đành phải táng thây nơi rừng thiêng nước độc, chợt gặp được người nọ, là cậu nhóc lúc trước, lần này Bạch Tuyết không hề sợ hãi cùng thẹn thùng.
Nàng lập tức đi lên túm chặt nhóc, nhóc lại không sợ còn cười với nàng. Bạch Tuyết muốn hỏi quần áo nàng biến đâu mất, ngươi từ nơi nào tới, nhóc chỉ cười, Bạch Tuyết nhanh chóng bị suy suyễn.
Cuối cùng nàng không hỏi, luôn đi theo cậu nhóc, nhóc đi đâu, nàng theo đó, chân bị gai đâm thủng, ngón tay quẹt đổ máu, mắt đầy sao xẹt, bả vai cũng muốn suy sụp, nhưng Bạch Tuyết vẫn gắt gao theo sát.
Chiều hoàng hôn, cậu nhóc dừng bước, Bạch Tuyết thấy được khu nhà gỗ nhỏ, nàng theo nhóc vào nhà. Trong nhà trống hoác, chỉ có một cái ghế, phía trên chút nữa là một bà lão đang ngồi, mắt mù, lọn tóc dài vương trên mặt đất. Bạch Tuyết cẩn thận nhìn bà, thuật lại tình cảnh hiện giờ của mình, may mà bà lão tuy mắt khiếm nhưng tai không khuyết, bà nói chuyện chậm rì rì, hoá ra cậu nhóc nọ là người câm điếc, lại còn hơi ngơ, tên kêu Khăn Đỏ - cháu trai ngoại của bà.
Cha mẹ Khăn Đỏ gặp nạn trong một đợt săn thú, bị một con sói xám hung ác giết chết, để lại bà cùng Khăn Đỏ sống nương tựa vào nhau. Bạch Tuyết nghe chuyện, rất đồng tình với họ, nhưng nàng vẫn thắc mắc về chỗ quần áo kia. Bà lão nói rằng số đó đã bị đem đi nhóm lửa đun cơm, để bồi thường, Bạch Tuyết có thể tạm thời ở nơi này. Nàng đồng ý, bọn họ đều trải chiếu ngủ trên nền.
Cơm chiều là vài miếng lá cây cùng nước lã, thật sự hai bà cháu rất nghèo, Bạch Tuyết ở đây ngày thứ hai, nhìn Khăn Đỏ ngoạm giun trong miệng lại khóc trong lòng nhiều chút, bà lão cười tủm tỉm nói, không quan trọng không quan trọng, ăn rất ngon mà.
Bạch Tuyết thét chói tai, lao đến nơi cách bọn họ xa thật xa, đành gặm lá cây nốt bữa. Bà lão kia từng nói với nàng, nếu muốn ra khỏi khu rừng này, bắt buộc phải ngang qua hang động sói xám, Bạch Tuyết lại không hề muốn. Nàng lại hỏi bà có từng gặp qua bảy chú lùn, có hay chăng biết lối nơi họ trú ngụ?
Bà lão lắc lắc đầu, bà ở trong rừng trải qua vài thập niên, chưa từng nghe nói chốn này lại có tộc bảy chú lùn. Bạch Tuyết cũng không nên trêu bà thế chứ?
*Tôi năm nay hơn sáu mươi tuổi giời mà chưa từng gặp cái trường hợp nào nó lạ lòn thế á! =))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.