Hứa Thiệu Nhung côngvụ bận rộn, ở trong phủ được mấy ngày, liền phân phó gia đinh chiếu cốtốt cho muội muội, cùng Hứa Ngự Tiên rơi nước mắt chia tay.
HứaNgự Tiên nhìn xe ngựa rời đi, nặng nề thở dài một hơi. Sự quản giáo củaca ca thật là có chút quá nghiêm khắc, thường xuyên giáo dục nữ tử không được bước chân ra khỏi nhà, người đi rồi nàng cũng tự do hơn nhiều.
Hứa Ngự Tiên thật vất vả lắm mới có thể ra khỏi cửa, một lòng một dạ đemcảnh đẹp ở Hàng Châu xem một lần, kỳ thực nàng tới Hàng Châu đã hơn mộtnăm, có nghe tới Tây Hồ nhưng chưa từng đi tới nơi đó. Lần này có đượccơ hội ra khỏi cửa, mục tiêu thứ nhất tự nhiên chính là cảnh đẹp ven Tây Hồ. Tây Hồ cách Hứa phủ có mười mấy dặm lộ đường, Hứa Ngự Tiên ngồitrên chiếc xe ngựa đi tới, nửa ngày liền đến nơi.
Tây Hồ rất rộng lớn không thể chỉ trong vòng một ngày có thể du ngoạn hết, Hứa Ngự Tiên ở lữ điếm sắp xếp cẩn thận phòng ở, sau đó đi dạo ở một con phố sầm uất phụ cận Tây Hồ. Bị những vật phẩm trang sức hấp dẫn, Hứa Ngự Tiên cúingười chọn từng món, phần eo đột nhiên bị đụng trúng, sau đó liền nhìnthấy một nam hài rất nhanh chạy trốn.
Nàng cúi thấp đầu vừanhìn, phát hiện ngọc bội đeo trên người không thấy đâu. Ngọc bội kiatính chất không tinh khiết, không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với Hứa Ngự Tiên mà nói, nó thập phần quan trọng. Bởi vì đây là di vật màcha mẹ Hứa để lại cho nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tuong-cong-cung-hua-nuong-tu/181918/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.