Bạch phủ - ngày hôm sau, tới buổi trưa Hứa Ngự Tiên mới tỉnh ngủ, khẽ chạmvào chỗ trống bên cạnh. Cảm giác phía bên cạnh mình đã không còn độ ấmchứng minh người nọ đã rời đi một lúc lâu.
Một trận tiếng đàn di động vang bên tai, giống như được cơn gió nhẹ mang theo bay đến, êm dịu mềm mại, dư âm lượn lờ không dứt. Sau khi Hứa Ngự Tiên mặc y phục xong, liền theo thanh âm của tiếng đàn tìm kiếm, trong hoa viên xinh đẹp được bao trùm bởi màu xanh của cỏ xanh, ở phía sau một hòn núi giả liền tìmđược nguồn gốc của tiếng đàn
Trên chiếc bàn đá bằng ngọc thạchđặt một cây cầm, ống tay áo trắng nhẹ bay trong gió, năm ngón tay giốngnhư nước chảy lướt qua từng dây đàn. Mà người nọ lại giống như chân trời rực sáng, phiêu nhiên xuất trần.
Bạch Tố Ly nâng mắt, khóe miệng hiện lên ý cười “ Thế nhưng bị đánh thức?”
Hứa Ngự Tiên nhanh chóng tỉnh táo lại, lắc đầu nói “ Không, đều đã giữa trưa rồi, nên tỉnh...”
Nói ra thật ngượng ngùng, cuộc sống này của nàng cùng heo có gì khác biệt, nàng cũng không thích được bị nuôi dưỡng.
Hứa Ngự Tiên đi tới trước mặt hắn, thở dài nói: “ Chàng đàn thật dễ nghe, có thể dạy cho thiếp?”
“ Nương tử ngồi xuống phía trước người vi phu.”
Bạch Tố Ly giống như ôm tiểu hài tử, nhượng nàng ngồi ở trên đùi mình, kiêntrì dạy cho nàng cách đàn. Hứa Ngự Tiên cảm giác mình cực kỳ đần, đốilập với bàn tay thon dài của Bạch Tố Ly, tay nàng lại vừa ngắn vừa thô,đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tuong-cong-cung-hua-nuong-tu/1522556/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.