Hai cái tát như trời giáng phất thẳng vào hai bên má của Chu Thiên Như khiến cô choáng váng, xoay hết bên này đến bên kia. Tôn Cửu Vi nhếch mép, nhìn cô bằng ánh mắt hả hê, dùng ngón trỏ chỉ thẳng tay vào mặt cô: “Đây là cái giá mà cô phải trả, một kẻ thấp kém, dơ bẩn như cô mà dám đụng chạm vào tôi sao.” Thanh âm của cô ta đầy vẻ cao ngạo, ánh mắt lộ rõ vẻ thách thức, khoé môi khẽ nhếch lên: “Tôi nói cho cô biết, chừng nào cô còn ở Bạch gia, chừng đó tôi nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn.”
Hai má của Chu Thiên Như nhanh chóng đỏ ửng, hằn rõ những ngón tay thon dài. Sau khi định thần lại, cô liền ôm má, ngước lên nhìn Tôn Cửu Vi với ánh mắt căm tức: “Cô…”
Sự giận dữ trên khuôn mặt cô đột nhiên vụt tắt, thanh âm bỗng dừng khựng lại, đứng thẳng người, hai tay nghiêm chỉnh đặt xuống: “Đại thiếu gia.”
Bữa cơm đã bị Tôn Cửu Vi làm hỏng bét, hắn cũng không còn tâm trạng nào mà nán lại nữa, để cho hai bên phụ huynh tự giải quyết.
Hắn lạnh lùng nhìn Tôn Cửu Vi, sự căm ghét phụ nữ trong hắn càng tăng lên gấp bội. Hắn chẳng thèm quan tâm cô và cô ta vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ im lặng lướt qua cùng hai người vệ sĩ phía sau.
Chu Thiên Như quắc ánh mắt sắc lạnh nhìn Tôn Cửu Vi, nét mặt lộ ra bảy phần nguy hiểm, ba phần đay nghiến, cố tình ghé sát vào tai cô ta khi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499936/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.