Bạch Hàn Phong mở choàng mắt. Trần nhà trắng tinh ngay lập tức đập thẳng vào tầm nhìn. Hắn lạnh lùng ngồi thẳng người dậy, giống như chưa từng chìm vào cơn mê, khuôn mặt và ánh mắt đều tỉnh táo vô cùng.
Đôi chân của hắn vẫn không có một chút cảm giác nào sau ca phẫu thuật. Hắn bất giác nhìn sang bên cạnh. Chu Thiên Như đã ngủ gục kế bên hắn từ bao giờ, cô ngồi trên chiếc ghế dành cho người nhà của bệnh nhân, trải dài một cánh tay để gối đầu, tay kia tuỳ tiện đặt trước ngực.
Cặp chân mày rậm của hắn nhíu lại trước bàn tay trắng hồng, mang một vẻ ngọc ngà của cô. Theo lời kể, gia đình của cô rất khó khăn, ngay từ bé đã không được học hành. Tức là sẽ phải làm lụng vất vả để kiếm sống qua ngày, đáng lẽ, bàn tay này phải chai sạn, nứt nẻ, đen đúa mới phải. Tại sao lại nhỏ nhắn, trắng nõn, mịn màng như thế kia?
Ánh mắt đen sâu của hắn ánh lên sự hoài nghi tột độ. Rốt cuộc, cô là ai? Lời nào của cô là thật, lời nào của cô là giả? Hay do hắn quá nhạy cảm trong chuyện đã xảy ra ở quá khứ, nên mới sinh lòng nghi ngờ cô như vậy.
Nhưng, không hiểu sao, trong lòng hắn luôn có điều gì canh cánh mỗi khi tiếp xúc với cô. Giống như đằng sau sự rụt rè, cung kính kia của cô còn ẩn chứa một bí mật nào đó mà hắn không đoán ra được.
Nhưng chính cô đã truyền cho hắn động lực, để hắn khao khát được đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499908/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.