Chu Thiên Như bất giác nhìn Chu Mộng Nhu, rồi lại hoài nghi nhìn Vu Dịch Dương: “Là hợp tác xây dựng biệt phủ Mạch Long sao?”
“Tôi nghe loáng thoáng thì là như vậy, nhưng ba tôi có ý định từ chối, vì trước nay Vu thị và Bạch thị chưa từng là đối tác, hơn nữa, Vu thị còn ở một cấp bậc cao hơn Bạch thị, nếu lần này đồng ý hợp tác, Vu thị chẳng khác nào trở thành công cụ nâng cao lợi nhuận và danh tiếng cho Bạch thị, tuy rằng Vu thị cũng có lợi nhuận nhưng Bạch thị sẽ thu được lợi nhiều hơn từ dự án này.”
Chu Mộng Nhu rơi vào trầm tư, tức là, Bạch thị và Vu thị ít có khả năng hoà hợp, một thị trường rộng lớn như Vu thị, làm sao có thể trở thành thảm đỏ nâng cao tên tuổi cho người khác được.
Chu Thiên Như hơi nhíu mày, theo như lời của Vu Dịch Dương thì Bạch gia chưa hề chiếm được thế thượng phong, đột nhiên cô nói tiếp: “Nhưng tôi muốn nghe quyết định từ anh, có muốn giúp chúng tôi hay không?”
Vu Dịch Dương có chút bất ngờ, khẩu khí của cô gái này cũng lớn thật, đang khẩn cầu nhờ vả mà giọng điệu cứ như đang ra lệnh.
“Đây không phải tôi muốn là được, mà chuyện này còn liên quan cả đến Vu thị, tôi không thể tuỳ tiện quyết định.”
“Không, tôi không bắt anh quyết định việc hợp tác hay không, nhưng một dự án lớn như thế này, Bạch gia chắc chắn khẩn thiết cần sự hợp tác của Vu thị, chi bằng anh nên nhúng tay một lần đi, trao đổi điều kiện với họ, thâu tóm cổ phần, giành lấy vị trí cổ đông lớn, sau đó dùng một lý do để thay đổi cục diện, dùng chính tư cách đại cổ đông để đưa ra ý kiến, rồi dần nhượng chiếc ghế đó cho tôi.”
Đôi mắt của Vu Dịch Dương bỗng nhìn thẳng vào đồng tử mắt của cô: “Vậy cô sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ làm cho các cổ đông có lý do không tin vào những người lãnh đạo của Bạch gia nữa, để mâu thuẫn nội bộ được nảy sinh, tới lúc đó, tôi sẽ dùng những tài liệu của Bạch thị, đổi trắng thay đen để gây bất lợi cho bọn họ, chia cắt lại thị trường, trả Chu thị về đúng chỗ cũ.”
Nét mặt anh tuấn của Vu Dịch Dương trở nên nghiêm túc vô cùng. Đôi mắt le lói tia dò xét, âm thầm đánh giá cô gái trước mặt. Cô chưa buôn ba thị trường bao giờ, nhưng có vẻ như những chiến lược thì nắm rất rõ từng đường đi nước bước.
Đôi môi mỏng của anh ta bất chợt hé ra: “Nhưng…dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cô?”
Chu Mộng Nhu lập tức đưa mắt nhìn Vu Dịch Dương, Chu Thiên Như nhất thời cũng cứng họng, kinh ngạc trước ngữ điệu dứt khoát của anh ta. Vừa rồi, tưởng chừng anh ta đang muốn đứng về phía cô, nào ngờ sau khi hỏi rõ kế hoạch, anh ta liền dội cho cô một gáo nước lạnh. Như vậy là ý gì? Rốt cuộc anh ta có muốn hợp tác hay là không?
Cô thẳng thắn đưa ra câu hỏi: “Tôi phải làm gì thì anh mới đồng ý giúp tôi?”
Từ trước đến nay, Vu Dịch Dương chữa bệnh cho ba cô là vì bổn phận và trách nhiệm. Chứ không phải vì hai bên đã từng là đối tác, bởi anh ta đâu có nhúng tay vào sự nghiệp của gia đình. Cũng coi như, anh ta không hề đứng về phía Chu thị ngay cả khi Chu thị phá sản. Nên việc nhờ anh ta giúp đỡ có vẻ như hơi lố bịch.
Chu Thiên Như cứ tưởng rằng, anh chị cô qua lại với Vu Dịch Dương lâu như vậy, ít ra cũng phải kết thành bạn bè rồi chứ, tại sao mối quan hệ này vẫn như cục đá vô tri vô giác vậy.
Chân mày Vu Dịch Dương hơi chau lại, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới lên tiếng: “Ít nhất, tôi cũng phải hiểu rõ vấn đề về sự nghiệp của gia đình, sau đó mới có thể suy nghĩ đến việc có giúp hay không?”
Chuyện Bạch gia trắng trợn cướp đi Chu thị thì người trong giới thương mại ai ai cũng biết. Nếu đứng trên cương vị là một người bình thường, thì hành động đó của Bạch thị là hoàn toàn sai trái, nhưng đứng trên cương vị của một người cạnh tranh trên thị trường, thì việc xâm lấn và nuốt chửng thị trường của đối thủ là điều hiển nhiên có thể xảy ra. Ai không giữ được thì mất, còn ai biết giữ thì sẽ tồn tại được lâu dài, đó vốn dĩ đã trở thành quy luật.
Sau khi Vu Dịch Dương rời đi, Chu Mộng Nhu liền bất mãn lên tiếng: “Thiên Như, em đang muốn đánh cược hay sao, em có biết tiết lộ ra như vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho chúng ta hay không?”
“Chị à, nhưng em không còn cách nào khác, biểu hiện của Bạch Hàn Phong đột nhiên rất lạ, em có dự cảm không lành, rằng hắn sẽ kiểm soát em chặt hơn, e là thời gian tới, em không thể thường xuyên qua lại thăm ba được nữa, thế nên em mới liều một phen, ít nhất thì bác sĩ Vu không giúp cũng không nói kế hoạch này cho Bạch gia biết, nếu may mắn, chẳng phải chúng ta sẽ nhận được sự giúp đỡ của bác sĩ Vu hay sao.” Chu Mộng Nhu im lặng, nhất thời cô ấy không biết phải nói như thế nào cho cô hiểu. Cô đã lỡ nói chuyện này cho Vu Dịch Dương biết, không biết tiếp theo cô ấy sẽ phải đối mặt với bác sĩ Vu như thế nào đây. Anh ta nói chí phải. Anh em cô dựa vào cái gì mà nhờ vả anh ta cơ chứ?
Nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Chu Mộng Nhu, Chu Thiên Như liền bồi thêm: “Chị không nhận ra điều khác lạ ở bác sĩ Vu sao, anh ta nhìn chị với ánh mắt rất thâm tình, khi nãy anh ta đột ngột đến cũng là để bảo vệ chị, vì anh ta nghĩ em sẽ làm hại chị, trước đó anh ta đã thẳng thừng cảnh cáo em rồi, nếu đúng là anh ta thích chị, thì đây chẳng phải là một lợi thế cho chúng ta sao?”
“Em…” Chu Mộng Nhu cau mày, thật hết nói nổi với đứa em gái cứng đầu này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]