Hai bàn tay cô không ngừng đan chặt vào nhau. Tâm tư đang vô cùng nôn nóng và gấp gáp, nhưng cô không dám biểu lộ ra bên ngoài. Hai vệ sĩ thay phiên nhau quan sát cô qua gương chiếu hậu, dáng vẻ cô vẫn rất bình thường, hoàn toàn không có điểm gì khác lạ.
Đã đi được ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi cần đến. Đó là một bệnh xá dưới chân núi ở một vùng quê nghèo. Chiếc xe dần tiến vào cánh cổng sắt gỉ. Trước mắt là một bệnh xá chỉ vọn vẹn có ba tầng. Bệnh xá này có vẻ đã rất cũ kỹ, chân tường mọc đầy rêu, lớp sơn đã bong bóc đáng kể.
Những phòng bệnh ở đây không to như ở trên thành phố. Có đến năm, sáu bệnh nhân chung một phòng. Thiết bị hỗ trợ cho chữa bệnh đều rất lạc hậu và thiếu thốn.
Cô xách túi tiền đến trước một phòng bệnh nhỏ, chỉ chỉ vào bên trong rồi quay sang nói với vệ sĩ: “Đây là phòng điều trị của ba tôi, hai anh chờ tôi một lát nhé, tôi thăm tình hình xong sẽ ra ngay.”
Chu Thiên Như cảm thấy khó chịu, rõ ràng cô đã nói muốn về quê thăm ba, tuy Bạch Hàn Phong đồng ý, nhưng hắn coi cô như một tù nhân, còn gia hạn thời gian và cho hai vệ sĩ bám sát cô nữa chứ.
May mà hôm trước đến thăm ba, cô đã cùng Chu Mộng Nhu diễn vở kịch này, thế nên hôm nay cô mới chỉ đường đến đây như đi về quê thăm ba thật.
Chứ thật ra, đây không phải quê của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bach-tong-lanh-lung-lan-dau-yeu/2499903/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.